TUYỂN TẬP TRUYỆN TRÀO PHÚNG HAY NHẤT CỦA VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO - Trang 494

- Ngồi yên đó! Đợi anh!

Dứt lời, tôi đứng vụt dậy rồi chạy bộ băng qua đường, lao về phía hiệu

thuốc ở chỗ ngã tư cuối phố để mua bông băng và dung dịch sát trùng.
Chưa một cô gái nào bị thương mà khiến tôi xót xa đến thế, xót xa giống
như máu đang chảy ra từ chính bàn chân tôi, từ chính con tim tôi vậy.

Cầm túi bông băng và thuốc trên tay, tôi lại hùng hục chạy về chỗ

quán nước mía. Nhưng rồi tôi khựng lại và ngơ ngác. Cái bàn mà tôi và em
vừa ngồi đây, hai cốc nước mía uống dở vẫn còn đây, nhưng không thấy em
đâu, và cũng không thấy cái xe Wave ghẻ của tôi đâu, chỉ thấy một mẩu
giấy viết vội để lại trên bàn:

"Anh à! Xin lỗi anh vì đã lấy chiếc xe của anh! Em cũng đã định

không lấy, vì cái xe ấy nát quá, bán đi chắc cũng chỉ được hai ba triệu bạc,
mang tiếng ra! Nhưng tại em đang bí tiền quá nên đành lấy tạm! Em sẽ bán
xe và mang tiền đi phang lô. Nếu trúng, em sẽ gửi trả lại tiền gốc cho anh,
còn nếu không thấy em trả lại thì tức là em đã tạch lô. Anh chịu khó đi bộ
về nhé! Nếu có vấp mảnh kiếng mà chảy máu chân thì cứ lấy chỗ thuốc và
bông băng đó mà dùng anh ạ!

P/s: Em trả tiền nước mía rồi! Anh đừng trả nữa nhé! Cái thằng chủ

quán đó mất dạy lắm, dù em trả rồi nhưng nếu anh trả nữa thì nó vẫn lấy
đấy! Nhiều lần rồi, nên em biết mà!"

~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~

BẠC PHẬN

Từ lúc chào đời, nó đã cảm nhận được sự thua thiệt và thiếu may mắn

của mình. Mẹ sinh nó cùng lúc với 5 anh chị em, ai cũng trắng, cũng xinh
xắn, đáng yêu, chỉ có mình nó là đen thui, còi cạch, lại còn bị mấy cái mụn
ghẻ mọc chi chít thành từng khoang loang lổ. Và cũng vì còi cạch và yếu ớt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.