Nói rồi, hắn móc tiền ra, run run trả cho anh chủ quán. Thế nhưng, trả
xong rồi mà vẫn chưa thấy hắn đi, cứ đứng ngơ ngơ ở đó...
- Đi mau! Muốn ăn đòn tiếp à?
- Dạ không, em đợi lấy lại tiền thừa!
Xử lý xong thằng sinh sự, người đàn ông áo trắng lại từ tốn trở về bàn
của mình trong tiếng vỗ tay hoan hô, trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi
người. Hóa ra, ông ta ngồi ngay phía sau tôi, cùng với hai người bạn nữa.
Nhìn hai người bạn của ông ta thì cũng biết ngay là đều thuộc hạng cao thủ
bởi những nét cổ quái của họ toát ra từ hình dạng đến trang phục. Một
người thì gầy nhẳng, mặt trẻ măng, mồm rụng hết răng, mặc chiếc áo có in
hình thủy thủ mặt trăng đang biến hình, chiếc quần đùi rộng thùng thình
qua đầu gối, màu xanh nõn chuối. Một người nữa thì bị khoèo, chân trái
tong teo, mặt bị rỗ, được cái là thân hình khá vạm vỡ, bên hông đeo một
thanh kiếm gỗ với hoa văn loằng ngoằng như giá đỗ, có dây đeo buộc vào
chiếc áo ba lỗ thủng lỗ chỗ.
Tôi lân la kéo ghế ngồi gần lại bàn của bọn họ, rồi nói bằng giọng đầy
ngưỡng mộ:
- Trước giờ xem phim chưởng, tưởng là họ chỉ dùng kỹ xảo để quay
cho đẹp, hôm nay, được chứng kiến võ công của tiền bối đây thì thực sự
mới thấy rằng phim vẫn chưa ăn thua gì!
Gã đàn ông mặc áo trắng cười tít mắt. Ông ta tự giới thiệu mình là chủ
của một võ đường khá nổi tiếng trong vùng. Khi tôi ngỏ ý muốn theo lão
học võ, lão vui vẻ nhận lời, rồi nói thêm:
- Ta chỉ giỏi về quyền cước, oánh tay bo thôi. Còn nếu nói về kiếm
thuật và côn nhị khúc thì phải là hai người này.
Nói rồi, lão ta chỉ tay vào hai cao thủ đang ngồi cạnh: