- Đái 2 nghìn, ỉa 5 nghìn! Giá niêm yết sẵn trên tường kia rồi!
- Nhưng tôi không có tiền!
- Lão bị thần kinh à? Làm mất giấc ngủ của người ta! Định đái miễn
phí à? Thế tiền đâu ra xây nhà vệ sinh? Thế tôi ngồi đây để làm gì, để nhìn
ông đái à? Biến đi!
Đúng lúc này, một người đàn ông dắt theo một con chó cũng bước vào
nhà vệ sinh. Ông ấy đái, và con chó cũng đái. Lúc trở ra, người đàn ông
móc túi đưa cho chị ta 5 nghìn rồi ra hiệu không cần trả lại tiền thừa. Tôi
lúc này thì buồn đái vô cùng rồi, nên giọng đã có phần gay gắt:
- Tại sao con chó nó được đái, còn tôi thì không?
- Vì nó có tiền! Tôi chỉ quan tâm đến tiền, không cần biết là người hay
chó!
- Thôi được, vừa rồi, người đàn ông đó trả tiền còn thừa 1 nghìn, coi
như tôi đái vào chỗ tiền thừa đó, được chứ?
- Hai nghìn một lần đái cơ mà?
- Nhưng tôi chỉ đái một nửa thôi, một nửa vẫn để dành bên trong,
không đái hết!
- Nhưng tôi tính tiền đái theo số lần chứ không tính theo thể tích, ông
hiểu chứ? Hơn nữa, tiền thừa đó là ông ấy cho tôi chứ không phải cho ông.
Ok? Bây giờ thì biến đi cho tôi ngủ trưa!
Bất lực trong việc thuyết phục mụ đàn bà ghê gớm ấy, tôi đành thất
thểu quay ra, bụng dưới đang tức như chực vỡ òa. Đột nhiên, tôi thấy một
người đàn ông đang đứng gục đầu vào một thân cây gần đấy, dáng liêu xiêu
như chực quỵ xuống. Tôi hốt hoảng chạy lại: