Ẩm Ẩm Ương Ương
Thời tiết độ này thật khó hiểu: mới chiều qua còn nóng nực, mồ hôi
nhoe nhoét, tóe loe, thế mà sáng nay trời đã trở rét, lạnh se se. Tôi gọi cái
kiểu thời tiết này là kiểu ẩm ẩm ương ương, tức là nó rất vớ vẩn, chả ra làm
sao!
Rồi ngẫm lại mới thấy, đâu chỉ thời tiết, mà cuộc đời cũng còn đầy
những chuyện ẩm ẩm ương ương, tức là nó cũng rất vớ vẩn, chả ra làm sao!
Thì đó, tôi có bà cô ở quê làm ruộng, vất vả, lam lũ lắm! Mùa gặt
chổng mông lên gặt; mùa cấy chổng mông lên cấy; không gặt, không cấy
thì chổng mông nhổ cỏ, vạc bờ, tóm lại là chổng mông quanh năm. Thế
nhưng đứa con gái mới lớn của bà ấy thì lại ham chơi, lười học, lười làm,
không chịu đỡ đần mẹ. Bà ấy mới chửi mắng nó thì nó bảo: "Được rồi! Con
sẽ lên thành phố làm ăn, kiếm tiền về báo hiếu mẹ!".
Và thế là nó lên thành phố làm ăn thật! Một tháng sau, nó trở về quê,
dúi vào tay mẹ cục tiền to như bịch Kotex, bảo: "Từ giờ, mẹ không phải vất
vả chổng mông ngoài ruộng nữa, đã có con chổng rồi! Con chổng một lúc
bằng mẹ chổng cả năm". Tưởng bà ấy sẽ vui, ai ngờ bà ấy lại chửi nó, rồi
vật vã, khóc lóc sụt sùi.
Ô hay! Nó ham chơi thì chửi nó ham chơi! Nó đi làm mang tiền về
cũng chửi nó xơi xơi là sao? Đành rằng cái nghề nó làm còn bị người đời
chê bai, dè bỉu, nhưng nó cũng phải mỏi mồm, nhăn mặt, ê mông, khản cổ,
rát họng, mất công, mất sức mới kiếm được chứ có phải nó đi ăn cướp, đi
móc túi đâu? Và so với những đồng tiền mà mấy ông quan to quần là áo
lượt kiếm được bằng cách tham nhũng, nhận hối lộ, rồi bòn rút của dân, thì
đồng tiền mà đứa con gái bà ấy mang về vẫn còn sạch sẽ chán! Vậy thì tại
sao bà ấy phải khóc sụt sùi, trong khi những kẻ đáng phải khóc, đáng phải
xấu hổ thì lại đang ngửa mặt lên trời cười ông ổng?