TUYỆT SẮC QUỐC SƯ - Trang 106

Tĩnh Huyền vừa thấy người này, đã nhận ra đây là kẻ đã giao chiến cùng

mình lần trước, trong lòng khẽ rùng mình, vô thức nắm chặt lấy tay thái tử.

Người này lai lịch không rõ, bụng dạ khó lường, mình nhất định phải

vạn lần cẩn thận, ngàn lần không thể để hắn đả thương đến điện hạ.

Hoàng Phủ Dật thấy Tĩnh Huyền khẩn trương siết chặt tay mình, tưởng

rằng hắn đang sợ hãi, trong lòng bỗng thấy mềm nhũn, gắt gao ôm hắn
trong ngực mà bảo hộ, thốt lên: “Đừng sợ, đã có ta ở đây.”

Tĩnh Huyền trong lòng điên cuồng run rẩy, không dám tin mà nhìn một

Thái tử luôn luôn lạnh nhạt với mình, thế mà giờ đây lại có thể nói ra những
lời như vậy.

Nhận thấy bản thân vừa rồi đã không cẩn thận mà bộc bạch tiếng lòng,

nhất thời khuôn mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Dật đỏ cả lên, quát: “Ai dám
mạo phạm quốc sư chính là mạo phạm uy danh của hoàng thất, tất nhiên ta
phải che chở cho ngươi rồi.”

Tĩnh Huyền nghe vậy, nội tâm một phen rung động, ngẩng đầu nhìn y,

mỉm cười ngọt ngào.

Tuyệt sắc quốc sư này cười, quả nhiên là “khuynh quốc khuynh thành”.

Đừng nói là Tiểu Tuyên Tử “không có tiền đồ” kia bị mê hoặc đến thần

hồn điên đảo, mà ngay cả vị thái tử đã gặp qua vô số tuấn nam mĩ nữ, cùng
nam tử tóc đỏ cũng bị câu dẫn hồn phách, không thể khống chế nổi bản
thân.

“Mỹ nhân…. Nữ tử kia nói quả không sai, thật là ‘thiên hạ vô song’,

tuyệt sắc mỹ nhân.”

Nam tử tóc đỏ kích động chạy đến trước mặt Tĩnh Huyền, đôi mắt lóe

lên tia dị sắc màu vàng, nhìn thẳng vào hắn, ngữ khí nhẹ nhàng mà nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.