TUYỆT SẮC QUỐC SƯ - Trang 163

Kiếp trước, kiếp này chỉ như một cái chớp mắt đã hiện ra.

Điện hạ….

Nguyên lai là lúc trong lòng thì sốt ruột, trái tim lại đau đớn, Tĩnh

Huyền đã nghe thấy tiếng thái tử thống khổ kêu rên, nội tâm đau như muốn
vỡ ra từng mảnh. Bất chấp lời sư phụ dặn dò, hắn vội phá cửa, nhanh như
chớp xuất hiện trước mặt thái tử.

“Điện hạ.” Tĩnh Huyền lo lắng phi thân tới ôm lấy nam nhân đang ngã

xuống đất.

Hoàng Phủ Dật toàn thân run rẩy, thống khổ mà bắt lấy tay Tĩnh Huyền,

đôi mắt hiện đầy tơ máu cùng trông mong mà nhìn hắn.

“Điện hạ, người làm sao vậy?”

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ đang đầy sầu lo đối với mình, Hoàng Phủ Dật

nước mắt tuôn dài, tự đáy lòng thốt lên hai chữ khắc cốt ghi tâm:

“Huyền đệ… Huyền đệ….”

Trừ khi trong mộng, đã từ lâu lắm rồi, Tĩnh Huyền không được một lần

nghe lại ái nhân gọi mình như vậy, bất tri bất giác ngây dại cả người.

“Điện hạ… ngươi nhớ ra rồi.”

“… Tất cả đều nhớ ra rồi…”

“Điện hạ…. ta…. ta…”

Chứng kiến Tĩnh Huyền run rẩy không nói nên lời, nước mắt như tích tụ

bao lâu rơi xuống không ngừng, trái tim Hoàng Phủ Dật tựa như bị ai đó
bóp chặt, nức nở nói: “Trừ gọi ta là điện hạ, Huyền đệ còn muốn nói với ta
điều gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.