TUYẾT THẢO - Trang 12

Tô Mặc liền gục đầu xuống im lặng. Cho đến khi Tuyết Thảo rời khỏi

nhà, Tô Mặc mới cong môi mỉm cười: “Bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật ta là
cô vợ nhỏ mà nàng nuôi dưỡng vậy...... Như vậy, cũng rất tốt.”

Tuyết Thảo liếc mắt nhìn hắn: “Chỉ tiếc, tại hạ không có phúc phận

đó.”

Mỗi tháng Tuyết Thảo sẽ xuống núi một lần, trước hết nàng sẽ đi đến

ngôi miếu đổ nát ở thành nam một chút, nơi đó là nơi ở của nhiều người
nghèo, khinh thường thầy thuốc cũng không mua nổi thuốc, mỗi tháng
Tuyết Thảo có nghĩa vụ xem bệnh cho bọn họ, sau đó đi hiệu thuốc bắc bán
dược liệu trân quý chỉ có ở núi cao mới hái được, đổi lấy một ít bạc và các
vị thuốc bình thường, sau đó mang về cho những người ở thành nam, nàng
lại sẽ trở lên trấn mua một số vật cần dùng, sau đó về nhà.

Lần này cách lần trước xuống núi chỉ khoảng mười ngày, người trong

ngôi miếu đổ nát nhìn thấy Tuyết Thảo đến đây đều vạn phần kinh ngạc vui
mừng, bởi vì khoảng thời gian này thời tiết lúc lạnh lúc nóng, không ít
người bị bệnh, Tuyết Thảo chẩn đoán bệnh cho bọn họ mất không ít thời
gian, đi đổi lấy dược liệu cũng mất rất nhiều thời gian, thẳng đến khi khám
bệnh xong, sắc trời đã tối đen, cửa thành đã đóng, Tuyết Thảo đành phải ở
lại trong thành, sáng sớm hôm sau mua xong vật phẩm, mới chạy về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.