vậy mà rời bỏ hắn, dù sao, bây giờ Tuyết Thảo không hề che giấu sự chán
ghét đối với Tô Mặc.
Tuyết Thảo không nghĩ tới Tô Mặc sẽ tức giận, nàng giật mình, trả lời:
“Ngủ một đêm dưới chân núi.”
“Nếu nói buổi tối về vì sao không về? Nếu không về vì sao không bảo
người đến thông báo một tiếng?” Tô Mặc giống như đang giận dữ, bước vài
bước đến bên cạnh Tuyết Thảo, giữ lấy cằm của nàng, khiến cho Tuyết
Thảo ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Chỉ trong mấy năm nay nàng thế nhưng đã
học được cái dáng vẻ thất hứa với người khác mà bình thản ung dung rồi!”
Đối mặt với lửa giận của Tô Mặc, Tuyết Thảo cảm thấy không biết
làm sao, sau khi nghe thấy những lời này của hắn, Tuyết Thảo cười lạnh,
nói: “Tô công tử là người trọng chữ tín sao?” Nàng đẩy bàn tay Tô Mặc
đang giữ cằm mình xuống, “Tuyết Thảo cũng không phải là nhân vật gì
lớn, ta không có quyền sai người đến báo cho ngươi vì những chuyện vụn
vặt đó. Hơn nữa, Tô công tử cũng đừng dùng loại ngữ khí này nói chuyện
với ta, tránh làm cho ta nghĩ lầm là ngươi đang lo lắng cho ta.”
“Ta đang lo lắng nàng.” Tô Mặc bình thản nói
Tuyết Thảo cười lạnh xoay người vào nhà: “Lo lắng? Tuyết Thảo sao
có thể so sánh với công tử cao quý, tiện mệnh này ai mà coi trọng chứ?”
Liên tục mấy ngày Tuyết Thảo luôn dùng những lời lạnh nhạt như vậy
nhưng Tô Mặc không giận, nhưng hôm nay một câu nói kia làm cho Tô
Mặc trầm mặt: “Nàng không coi trong nhưng ta coi trọng.”
Tuyết Thảo dừng bước một chút, hơi hơi nghiêng mặt qua, khóe môi
không có đến nửa độ cong: “Tô Mặc, cái sinh mệnh mà ngươi coi trọng, từ
ba năm trước đây đã bị ngươi giết một lần rồi.”