TUYẾT THẢO - Trang 15

Sắc mặt Tô Mặc trắng nhợt, giống bị người ta tát mạnh một cái, một

bụng tức giận chưa kên tiếng nào thì đã bị dập tắt, nỗi đau đớn trống trải
khó nói và sự hối hận luôn vương vấn trong lòng: “Thật xin lỗi.” Trong ba
năm nay, vô số đêm trong giấc mộng hắn mơ thấy mình nói lời tạ tội với
Tuyết Thảo, nhưng mỗi lần tỉnh lại, chỉ còn một căn phòng lạnh ngắt, hắn
thật sự chịu sự tra tấn mù mịt đó đủ rồi, cho nên tối hôm qua không thấy
Tuyết Thảo trở về hắn mới có thể sợ hãi như vậy, cho nên mới không áp
chế được cơn tức, hắn kỳ thật......

Chính là sợ hãi.

Tuyết Thảo không để ý tới hắn, vẫn bước vào phòng, đóng cửa lại.

Một mình ở trong căn phòng quạnh quẽ.

Tô Mặc ở ngoài phòng lẳng lặng đứng trong chốc lát, sau đó vào nhà

không nói được một lời mà dọn dẹp thức ăn lạnh lẽo trên bàn.

Tuyết Thảo không biết thức ăn này là ngày hôm sau khi nàng qua rồi

Tô Mặc bắt đầu làm, từng có cuộc sống cao cao tại thượng như vậy, hắn
không cần xuống bếp nấu cơm, một cái bếp nho nhỏ thôi đã làm cho người
xưa nay bình tĩnh như Tô Mặc trở nên luống cuống tay chân, vật lộn một
ngày trời mới làm được mấy đĩa đồ ăn như vậy, hắn xem chúng giống như
bảo bối nâng niu đặt trên bàn, vẫn đợi vẫn đợi, đợi cho thức ăn lạnh tanh
cũng không đợi được bóng dáng kia trở về.

Tay Tô Mặc thu dọn bàn ăn hơi hơi ngừng lại, đôi mắt hạ xuống.

Thì ra cảm giác bị người ta phụ lòng đúng là đau đớn lạnh lẽo như

vậy. Đây là báo ứng kiếp này của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.