TUYẾT THẢO - Trang 26

Tuyết Thảo mở cửa, Tô Mặc quấn băng vải đứng ở cửa, sắc mặt có

chút tái nhợt nhìn nàng mỉm cười: “Ta vẫn muốn đến tìm nàng.”

Tuyết Thảo nhìn hắn hồi lâu, lại nghe Tô Mặc nói: “Ta biết một mình

nàng cũng sẽ làm tốt mọi chuyện, nhưng mà, ta lo lắng cho mình.” Hắn hạ
tầm mắt xuống, giống như đứa trẻ nhỏ, “Sợ buổi tối còn lại một mình sẽ sợ
hãi.”

Nàng không biết mình nên tức giận như thế nào với dáng vẻ như vậy

của Tô Mặc, hai người ở đứng cửa trong chốc lát, ánh nến trong phòng dịu
dàng, làm cho nét mặt của Tuyết Thảo cũng không lãnh đạm như mấy ngày
qua, tựa như biến thành Tuyết Thảo lúc trước, đứng ở cửa, cười nhạt với
hắn, Tô Mặc nhịn không được xao động trong lòng, nâng tay lên nhẹ nhàng
chạm vào hai má của Tuyết Thảo: “Tuyết Thảo, ta có thể ôm nàng một chút
không?”

Không đợi Tuyết Thảo trả lời, hắn liền nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Giống đang cầm báu vật đã mất đi nay tìm lại được, không dám ôm chặt,
cũng không cách nào buông ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.