TUYẾT THẢO - Trang 34

Tuyết Thảo ngây người hồi lâu, giương mắt lên nhìn, trong ánh phản

quang của mặt trời buổi ban chiều hình như có người ngồi xuống, mỉm
cười với vẻ mặt hạnh phúc nhìn nàng, nhưng khi nàng chớp mắt một cái,
đâu còn người như vậy nữa.

Tuyết Thảo cắm chiếc đũa xuống, giống như tấm bia trong bát cơm.

Nàng vùi đầu ăn cơm, lại nếm thấy vị chua xót từ khóe mắt mình chảy
xuống. Chua xót càng lúc càng nhiều, Tuyết Thảo chưa từng hận Tô Mặc
như thế, mặc dù ba năm trước đây, khi hắn đẩy nàng xuống vách núi cũng
chưa từng hận hắn như thế.

Tô Mặc còn có bản lĩnh như vậy, hắn ngốc nghếch đến độ mỗi nơi đều

lưu lại dấu vết của hắn, ăn cơm, trang điểm, hái thuốc, xuống núi, khắp nơi
đều là những hồi ức. Vì sao phải gặp lại, vì sao trong căn phòng này đều
lưu giữ ký ức về hắn, nếu như ngay từ đầu bọn họ là người xa lạ, thì thật tốt
biết bao.

Không có bắt đầu sẽ không có kết thúc, lại càng không có đau đớn.

Trời cao nhân từ đối với Tô Mặc, lại tàn nhẫn đối với Tuyết Thảo.

Ngoài cửa, gió thu đã thổi, cuốn qua khu vườn hoang vắng, phất qua

vẻ mặt lạnh lẽo của nàng.

Thì ra, thấm thoát, đã vào thu lạnh. Tuyết Thảo ngẩng đầu, yên lặng

nghe bóng cây cô tịch “sàn sạt” khắp núi, năm tháng sau này, những gì đã
mất đi ngày hôm qua, khó có thể chờ mong trở lại.

HOÀN

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.