Đêm nay Lê Tần lại gặp Liên, hôm nay cả hai cùng yên lặng ngồi bên
đống lửa. Chẳng chí chóe tranh luận như những lần gặp trước.
-Sao hôm nay thấy cô buồn vậy?
Lê Tần ném một cành cây vào đống lửa. Liên ngồi bó gối, cặp mắt man
mác tâm trạng.
-Hôm nay tôi lại thấy công chúa khóc.
-Sao công chúa lại khóc?
-Vì nghe đâu Thái tử ở Hoa Lư lâm bệnh rồi.
Thật ra trong đầu Lê Tần chỉ đơn thuần là nghĩ Thiên Hinh lo cho vận
nước nên mới khóc, đâu biết nàng lo cho con trai nàng.
-Công chúa và bệ hạ thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Y bất giác nói. Liên nhìn sang y, rồi nàng ngậm ngùi kể cho y nghe mọi
điều nàng biết. Dẫu nàng đến bên Thiên Hinh khi Thiên Hinh đã trở thành
hoàng hậu, cuộc đời bẽ bàng của chủ tử trước đó ra sao nàng không hề biết,
nhưng chặng đường sau này của vị hoàng đế một thời lại càng tủi hờn hơn.
Lê Tần nhìn Liên kể mà mắt nàng rơm rớm nước.
Nàng kể về việc Thiên Hinh mất thái tử Trịnh, rồi Cảnh âm thầm ở bên
chở che, kể về Thiên Hinh bị phế, rồi Cảnh tối khuya lại lui đến lãnh cung.
Chuyện của hai người họ, năm tháng yên bình quá ngắn ngủi, chông gai thì
quá nhiều rồi.
Lê Tần từng nghe Cảnh kể về Thiên Hinh, nhưng Cảnh luôn lạc quan
trước những mất mát của cuộc đời. Giờ đây nghe người ngoài cuộc là Liên
kể, Lê Tần mới có cái nhìn khác đi về hai vị vua này.
Một đời vì giang sơn là một đời mất mát.