TUYỆT TÌNH CA - Trang 189

cuộc trao đổi. Sự thực là, nàng rõ ràng bỏ chàng để tìm một tình yêu khác,
để bắt đầu một cuộc lãng mạn khác. Chàng sẽ đọc cuốn nhật ký ba bốn
ngày nữa, có lẽ là một tuần nữa. Chàng cần phải đánh giá lại hoàn cảnh và
phục hồi lại sự quân bình của chàng.
Lúc ăn tối ngày hôm sau, Hải Đường hỏi chàng, "Tại sao anh nhìn em như
thế?" Mạnh Giao vội trả lời, "Anh nhìn em hả? Anh xin lỗi. Anh không
định như vậy." Mắt Mạnh Giao có một cái nhìn tập trung sâu xa, tìm kiếm
và xâm nhập đến nỗi một người con gái bình tĩnh và tự tin phải hổ thẹn.
Hải Đường trông thấy sự giày vò trong lòng chàng, sự đăm chiêu, và nỗi cô
đơn khủng khiếp đằng sau cái nhìn trừng trừng của chàng.
- Có phải anh không nghĩ đến chị của em?
- Không. Anh nghĩ về đàn bà, về bản chất đàn bà. Anh xin lỗi đã nhìn em
để tìm...
- Tìm cái gì?
- Để tìm dấu vết lừa dối của đàn bà ở em.
Cái nhìn của nàng, ngơ ngác, mệt mỏi và chua chát, quay đi chỗ khác. "Anh
có tìm thấy không? Anh phải nhìn kỹ hơn nữa..." - Anh vô cùng xin lỗi.
- Vậy thì đừng xét đoán em bằng chị em.
Nàng cúi xuống và hỷ mũi trong một chiếc khăn tay nàng lôi ra từ ống tay
áo. Rồi nàng quay khuôn mặt trong sáng nhìn chàng, như thể không có gì
xảy ra. Nàng hỏi:
- Anh có muốn em ra đi không? Anh biết lúc nào em cũng có thể về quê
mà.
- Em có muốn về không?
Nàng trả lời, "Không," và nhẹ nhàng nói thêm, "Trừ phi anh muốn em đi.
Anh đã đọc lá thư chị em viết cho em. Chị ấy hy vọng em sẽ ở lại. Em yêu
thích Bắc Kinh lắm. Em thích căn nhà này, cả anh và căn phòng của em, và
cái lợi được học hỏi rất nhiều ở anh. Không ai có thể đòi hỏi hơn thế được.
Nếu anh muốn em ở lại thì em sẽ ở lại. Em muốn ở lại. Chị em... Anh đã
đọc cuốn nhật ký của chị ấy chưa?... Chưa?... Em biết chị ấy có một cuốn
nhật ký. Em không tò mò xoi bói..." Nàng nói mấy chữ cuối cùng một cách
kiêu hãnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.