TUYỆT TÌNH CA - Trang 285

vào nhau - nhớ không? Em biết suốt cuộc đời, anh vẫn đi tìm một lý tưởng.
Phải, người ta nói anh là một người thành công, không có gì phải than
phiền cả. Anh có nhiều bằng hữu, một gia đình tốt, một địa vị khá. Nhưng
đôi khi anh cảm thấy anh khao khát tình yêu, một cái gì vươn lên thật cao,
một tình yêu ngự trị. Anh cảm thấy trống rỗng, em có hiểu anh muốn nói gì
không?
Em có biết em là một người con gái khác thường không? Đừng phủ nhận
điều này. Em có biết một cái nhìn của em, một tiếng thì thầm của giọng em,
có thể thay đổi màu sắc và âm điệu của cả thành phố cho anh không? Căn
phòng nơi em ngồi buổi chiều ấy sẽ không bao giờ như cũ đối với anh. Em
không thể biết thế đâu. Em đã biến đổi tất cả. Mỗi lần anh ra hội quán, anh
cảm thấy một sự thúc đẩy phải vào căn phòng ấy, và chỉ để nhìn cái ghế nơi
em đã ngồi.
Mẫu Dơn khẽ cười khúc khích ngọt ngào trong lúc chàng tiếp tục nói, "Em
bỏ đi, và biến đổi căn phòng ấy.
Sự hiện diện của em vẫn còn đó. Anh gọi trà cho hai người uống. Người
hầu bàn cười. Nhưng anh ngồi đó một mình. Một việc kỳ lạ:
anh nhớ lại lần trước cũng có những cái tách trắng xanh ấy, và em uống từ
một trong những cái tách ấy. Anh nhớ là vì anh rót trà cho em và cái tách
có một cái vết sứt nhỏ. Không, đừng cười. Thực khó kể cho em. Thực là
một phép lạ. Có một cảm giác, một sự khích động về cái tách mà em đã đặt
môi vào. Anh đặt nó tại đấy và anh không đụng đến, và cũng không uống
từ cái tách ấy. Bởi vì môi em đã ban ân sủng cho nó rồi. Và anh nhớ chỗ em
để chân dưới bàn trà lúc em ngồi trong cái ghế ấy. Em thấy anh thực là
vụng về khi cố kể cho em cái chuyện không thể xảy ra được. Anh ngớ ngẩn
lắm phải không?" Chàng ngừng lại một giây. Vẻ mặt Mẫu Đơn trở nên
nghiêm trọng. Chàng lại nói tiếp, hào hứng hơn, "Anh không dám yêu em.
Anh không dám hy vọng. Thế mà bây giờ anh đã bước vào một vùng mà
anh chưa bao giờ biết. Trước kia anh đã làm những việc điên rồ - anh đã rồ
dại. Bây giờ anh trở nên ngớ ngẩn. Ngớ ngẩn còn hơn là rồ dại." Hai tay
nàng ôm chàng và nàng bật lên một tiếng rên, "Ôi, An Đắc Niệm của em!"
Hai người nằm như thế, yên lặng, sống trong một thế giới khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.