TUYỆT TÌNH CA - Trang 379

Chàng nằm ngửa xuống và kéo nàng vào lòng. Nàng tựa đầu vào bộ ngực
mạnh mẽ của chàng; bàn tay chàng lần mò người nàng, từ lưng lên vai bằng
sự vuốt ve dễ chịu. Chàng nghe thấy hơi thở dồn dập của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn mặt chàng và trông thấy hàm răng trắng của
chàng. Nàng đã quyết định lấy chàng rồi.
Cái mà tâm trí không giải quyết được thì cơ thể giải quyết bằng bản năng
với sự đơn sơ tận cùng. Có lẽ sự tán tỉnh và kết đôi không khác với các khía
cạnh căn bản của thời cổ xưa. Bây giờ Mẫu Đơn có thể cất tiếng hát như
một thi sĩ cổ điển:
".Mặt chàng như mặt trời buổi sáng và thiếp hài lòng với sức mạnh hạ bộ
của chàng. Thiếp sẽ sinh cho chàng một đứa con trai để được chàng thương
yêu.". Như vậy con công đực đã chiến thắng.
Sau đó, Mẫu Đơn mỉm cười sung sướng nói, ".Nam Đạt, anh thật là hoàn
toàn.".
Chàng trả lời, ".Thì cô cũng vậy.".
Nàng cầm chiếc áo trong của chàng và đắp lên ngực chàng để chàng khỏi bị
lạnh. Chàng nói:
- Tôi không cần đâu.
Sau bữa ăn trưa ngoài trời, bằng cách nấu trà trên một ngọn lửa bằng que
củi và lá khô, hai người ra về.
Mẫu Đơn cảm thấy nàng thỏa mãn với người đàn ông đơn sơ, lương thiện
và ngộ nghĩnh này. Nàng không quan tâm đến quang cảnh chung quanh
trên đường trở về và trầm tư suy nghĩ.
Khi hai người tới nông trại của Phùng Nam Đạt, Mẫu Đơn hoàn toàn vui
thích với những gì nàng trông thấy.
Căn nhà trại đặc biệt làm nàng chú ý. Nó chỉ có năm phòng, giữa một cánh
đồng rộng một dặm rưỡi.
Những con ngỗng và vịt kêu quang quác, chạy lung tung khắp nơi. Một vài
con cừu đen đang ăn cỏ bên hàng dậu, bị buộc vào một sợi giây thừng dài,
để chúng khỏi ăn rau trong vườn. Phùng Nam Đạt giải thích rằng trước kia
đây là nhà của một thái giám đã về hưu sau một đời phục vụ trong dinh cơ
một thân vương gần đó. Chỉ là một căn nhà trại thông thường, một cánh để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.