TUYỆT TÌNH CA - Trang 377

ngọ nguậy và gợi cho nàng một cảm giác nhột nhột, nhưng không phải là
không thích thú.
- Mẫu Đơn, hãy cho tôi biết cô có yêu tôi không? Cô sẽ làm tôi trở thành
một người sung sướng nhất trần đời nếu cô nói cô yêu tôi.
- Tôi không biết.
- Cô có thể thương tôi một chút, chỉ tí chút thôi, được không? Chiều nay tôi
sẽ cho cô xem nhà của tôi.
Chúng ta sẽ sống mỗi ngày như chiều nay.
- Tôi sẽ không đi chơi với anh nếu tôi không thích anh. Có phải anh đang
cầu hôn tôi không?
- Còn gì nữa? Đêm qua tôi nằm trên giường cứ suy nghĩ hoài. Tôi không
phải là người có ăn học. Và cô - tôi đoán cô thuộc về một gia đình khá giả.
Tôi có hy vọng gì không?
Chàng để mặc con thuyền trôi. Mẫu Đơn chưa dám quyết định. Nàng nói,
".Tôi thích anh - nhiều lắm. Nhưng anh phải cho tôi thời gian suy nghĩ.".
- Tôi biết. Cô phải có sự chấp thuận của cha mẹ. Cha mẹ cô còn sống
không?
- Còn sống. Và tôi còn có người anh họ nữa. Anh ấy là người đứng đầu gia
đình tại Bắc Kinh.
- Anh họ cô là ai?
- Là chồng của em gái tôi. Anh ấy là quan Lương Hàn Lâm. Tôi muốn hỏi
ý kiến anh ấy.
Cái chữ ".Hàn Lâm". mang theo một thứ hấp dẫn xã hội, ngay cả với một
người ngoài đường phố không biết đọc biết viết.
- Cô nói quan Hàn Lâm?
- Phải. Lương Hàn Lâm ... Có sao không?
Nam Đạt dường như bị xúc động trước sự khám phá này. Chàng im lặng
mất vài phút. Rồi với nghệ thuật nhà nông, chàng dùng mái chèo bơi
thuyền vào bờ tại nơi lau lách mọc cao một thước trên mặt nước.
Chàng nói, ".Tôi biết một chỗ rất đẹp ở đây.". Thong thả bơi thuyền vào sát
bờ, chàng dưa tay ra và nói, ".Nào bước lên đây.".
Chàng nhấc bổng nàng trên tay và bước khoảng hơn mười thước trước khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.