TUYỆT TÌNH CA - Trang 40

nhiên như vài lời trong phong cách nói của nàng. Chàng nhớ lại người con
gái này có đôi mắt tinh anh đặc biệt. Những lời nói mau lẹ và rõ ràng của
nàng tuôn ra như một lời thú nhận:
- Em mười một tuổi và huynh trưởng trở về là một quan hàn lâm tại Bắc
Kinh; cả họ chúng ta ăn mừng và đặt bài vị trong nhà từ đường. Huynh
trưởng có nhớ Tô thúc thúc không?
- Có chứ, tôi nhớ.
- Hừ, chính Tô thúc thúc giới thiệu em cho huynh trưởng, và huynh trưởng
nhìn em. Ôi, sao em yêu kính huynh trưởng đến thế! Huynh trưởng đặt tay
lên trán em và gọi em là "xuất sắc". Đó là giây phút vĩ đại nhất trong đời
em. Kể từ đó mọi người gọi em là Tam muội, vì huynh trưởng đã gọi em
như thế. Em lớn lên nhớ mãi bàn tay mềm mại của huynh trưởng trên trán
em. Huynh trưởng không biết huynh trưởng đã làm gì cho em đâu. Sau đó,
khi em biết đọc, em đọc tất cả mọi sách của huynh trưởng, dù em hiểu được
hay không.
Mạnh Giao cảm thấy vừa hãnh diện vừa hài lòng. Chàng dường như gặp
được một tâm hồn giống chàng.
Nàng không có một dè dặt, một kiềm chế nào. Chàng hỏi:
- Hãy cho tôi biết chúng ta có họ với nhau như thế nào.
- Hừ, Tô thúc thúc họ Tô. Ông ấy là anh của mẹ em. Gia đình em sống tại
Vĩnh Kỳ Môn.
- À phải rồi. Ông ấy lấy em của mẹ tôi.
Trong khi nói chuyện, Mẫu Đơn biết Lương Mạnh Giao được quan Đại học
sĩ Trương Chi Đông phái xuống Phúc Châu để báo cáo về trường hải quân
và quân cảng. Trương Chi Đông, một trong những lão đại thần, đang chủ
trương học hỏi theo tây phương, đặc biệt là mở các đường hoa? xa, hầm
mỏ, xưởng đúc thép Hàn Diệp Bình tại Hán Khẩu, và quân cảng và trường
hải quân Phúc Châu. Mạnh Giao phải đi Hàng Châu trước, và sẽ trở về Bắc
Kinh trước mùa đông. Nàng trông thấy mái tóc bạc gần thái dương của
chàng và hỏi, "Huynh trưởng bao nhiêu tuổi rồi?" - Ba mươi tám. Còn Tam
muội bao nhiêu?
- Hai mươi hai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.