trên đời, câu khen mà cô được nghe nhiều nhất chính là: quyền cước công
phu của em quả nhiên lợi hại, động tác rất nhanh nhẹn linh hoạt. Con gái
không thích được khen là thân thể khỏe mạnh đâu nghe chưa?!
Tả Húc tựa vào bức tường đá bên cạnh, châm một điếu thuốc, thờ ơ
nói“Thích em đối xử với tôi như với người bình thường, thích em lúc nói
chuyện với tôi luôn thật lòng.”
Bởi thế khiến hắn không kìm được mà luôn chọc cô tức giận, giống
như những bé nam luôn thích trêu chọc cô bé mình yêu. Động cơ thật ra rất
đơn thuần, chính là để cô bé đó để ý đến mình. Nếu hỏi vì sao thích trêu
chọc cô ấy như vậy, chắc chính là để “thân thiết” hơn, đúng không nhỉ?
Mí mắt Lương Ưu Tuyền giật giật mấy cái, cuối cùng cũng chẳng có
câu khen nào làm cô thỏa mãn cả. Khóe miệng cô co lại “Ai bảo tôi đối xử
với anh như người bình thường. Trong mắt tôi anh là tội phạm bị hiềm
nghi, anh biết chưa?!”
Tả Húc xem thường cười cười, sau đó lại bất đắc dĩ thở dài “Thích hay
không thích đều không quan trọng. Có một chuyện tôi muốn nói với em,
nhưng tôi mong em có thể bình tĩnh.”
Lương Ưu Tuyền cẩn thận nhíu mày “Anh muốn tự thú?”
“Coi như là thế đi, nhưng chuyện này không liên quan đến vụ buôn
lậu…”
Ngay lập tức Lương Ưu Tuyền lao đến, tức giận chỉ tay vào ngực Tả
Húc nói “Anh lừa gì tôi phải không?”
“Tôi hỏi em, sao em không biết kiên nhẫn là gì thế? Huống chi nếu em
đánh người khác gãy xương là hành vi tội ác đó.” Nói xong Tả Húc dùng
hai tay chống, nhảy lên ngồi trên tường thành.