thân phận của cô…” Anh ta ung dung giơ một ngón tay nữa “Lúc cô đi qua
tôi, tôi nhìn thấy… cảnh huy của cô ở túi quần lộ ra một nửa!”
“…” Lương Ưu Tuyền thật có lòng đánh cho anh ta một trận.
Anh chàng kia lười biếng nằm trên sô pha, nói “Thật ra tôi có một lộ
Vân Nam bạch dương nguyên đai nguyên kiện, giá 200 tệ.”
“?!… Anh ăn cướp đấy à? Bên ngoài tiệm thuốc chỉ bán 40 tệ là
cùng.”
“Đúng rồi, tôi chính là gian thương, xem ra giao dịch không thành
rồi.” Anh ta làm tư thế mời, cười nụ cười đểu giả.
Lương Ưu Tuyền tức giận lôi 200 tệ ra đập lên bàn “Lấy thuốc ra
đây.”
Anh ta giơ cao Mao chủ tịch* lên soi soi, sau đó nhíu mày, đẩy cửa
phòng thuốc ôm hòm thuốc ra. Lương Ưu Tuyền tò mò xem xét, lập tức nổi
giận. Bên trong đó có ít nhất mười hộp thuốc Vân Nam bạch dược còn
nguyên.
(* là tiền TQ)
Vì vậy, cô vươn tay ra cầm một lọ thuốc, băng gạt, tăm bông, các loại
thuốc trừ độc… Ánh mắt trợn trừng lên nhìn tên kia như muốn nói: Anh
dám đòi thêm tiền à!?
Tên đó vô tội nhún vai, thấy cô vừa xoay người tính bỏ đi liền la
lên“Lương Ưu Tuyền, cô thật sự không nhớ tôi nữa à?”
Lương Ưu Tuyền buông lộ thuốc, chăm chú nhìn khuôn mặt người
đàn ông kia dưới ánh đèn. Quả thật quen quen, nhưng không nghĩ ra đã gặp
ở đâu.