Lương Ưu Tuyền không nói gì, chờ đợi.
Đỗ Mai Mai lôi trong túi xách ra một xấp ảnh, đặt trước mặt Lương
Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyền tò mò xem xét liền phát hiện đây là ảnh cô và
Tả Húc đi vào khách sạn. Bởi vì lúc ấy tay Tả Húc bị thương nên cô phải
dìu hắn vào, mà lúc này nhìn Tả Húc giống như đang say rượu.
“Đây là ảnh tối hôm qua thám tử tư gửi cho tôi, cho nên cô không cần
cố phủ nhận quan hệ hai người làm gì.” Đỗ Mai Mai bắt đầu khóc, làm ướt
cả chiếc khẩu trang trắng.
Lương Ưu Tuyền lúc này đang nghĩ, Tả Húc nhất định không ngờ Đỗ
Mai Mai lại thuê thám tử tư theo dõi hắn 24/24 ah.
“Tả Húc đang tìm chị. Chị liên lạc với anh ấy trước đi, anh ấy đang rất
lo.” Lương Ưu Tuyền rót cho cô ta một cốc nước ấm. Đỗ Mai Mai đã có
chứng cứ rõ ràng như vậy, cô cũng không biết nói gì thêm.
“Nãi Đường chưa nói cho cô tôi đã phải trị liệu suốt năm năm sao?…”
Giọng nói của Đỗ Mai Mai run rẩy.
Lương Ưu Tuyền giật mình. Cô vẫn chưa điều tra Đỗ Mai Mai, nhưng
mà cô còn tưởng rằng cô ta chỉ là có chút vấn đề về thần kinh thôi, chẳng lẽ
không phải?
“Thật xin lỗi. Tôi không cố ý tìm hiểu chuyện của chị, nhưng Tả Húc
từng nói với tôi chị đã cứu mạng anh ấy.” Lương Ưu Tuyền mất tự nhiên
mím môi, nói thêm “Có lời gì chị cứ nói thẳng, tôi xin rửa tai lắng nghe.”
Đỗ Mai Mai nhìn xung quanh, chậm rãi đứng lên “Nếu được thì xin đi
theo tôi.”
Lương Ưu Tuyền ầm thầm thở hắt ra, cầm chìa khóa lên, làm từ thế
mời.