Lương Ưu Tuyền kiên quyết ngồi thẳng dậy, trịnh trọng nói “Em nghĩ
kĩ rồi, vì danh tiết mà kết hôn là không lý trí, huống chi hiện tại anh còn là
kẻ bị tình nghi, chuyện này… Em sẽ coi như tất cả đều xui xẻo, chỉ là một
trò đùa.” Nói xong cô nhấc hai cái chân Tả Húc đang gối lên của mình ra.
Thấy thế Tả Húc vòng tay ôm bắp chân cô, thở dài “Còn nói là không tức
giận đi?”
Lương Ưu Tuyền cắn môi, lạnh lùng “Anh đừng tự hoang tưởng nữa
được không? Em chưa từng nói thích anh.”
Tả Húc không cho là đúng cười cười. Hắn ngồi dậy, thuận thế kéo cô
ôm vào ngực, hai tay giữ chặt eo cô “Anh thích bộ dạng em lúc ghen mà
không dám thừa nhận, ha ha…”
“…” Lương Ưu Tuyền nghiêng đầu, trừng mắt nhìn hắn “Anh không
tự sướng thì sẽ chết à?”
Tả Húc bất ngờ hôn lên gò má cô một cái “Anh đưa em về nhà trước,
ngày mai sẽ cho xe đến đón em.”
“Đi đâu?”
Tả Húc kín đáo cười “Chắc chắn em sẽ thích.”
“Em không đi, em còn phải đi làm nữa.”
“Công việc của em không phải là giám sát anh sao? Anh đi khoảng
một tháng, có thể có nguy hiểm.” Tả Húc kéo tay cô, cầm chìa khóa đi đến
thang máy.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Lương Ưu Tuyền lập tức cách xa Tả
Húc một khoảng. Ai mà biết được thám tử tư của Đỗ Mai Mai có đang
đứng góc nào chụp ảnh không chứ?