Dù sao thế cũng bớt việc cho Lương Ưu Tuyền. Cô ôm chăn mền nằm
ở đuôi xe ngủ bù. Chiếc xe lăn đều đến khu quay phim. Đợi đến khi Lương
Ưu Tuyền tỉnh lại, cô nghe có tiếng tập thoại đâu đó.
Cô dụi mắt, rướn cổ lên nhìn liền thấy cảnh một cô diễn viên trẻ tuổi
ngồi gần Tả Húc. Có vẻ như hai người đang tập thoại, hơn nữa còn rất nhập
tâm.
Tả Húc cười dưới ánh mặt trời sáng lạn, cô gái kia vẻ mặt thẹn thùng,
thỉnh thoảng lại vuốt vuốt cái bím tóc của mình cười rộ lên, giống hệt một
đóa hoa loa kèn.
Lương Ưu Tuyền không ý thức được nhíu mày. Này này, đang trước
mặt mọi người đấy, thân mật cái rắm!
(Ghen rồi =].)
Cộp cộp cộp. Lương Ưu Tuyền dùng giày gõ mạnh khi đi ngang qua
hai người bọn họ, hai tay chống xuống, leo lên ghế phụ ngồi.
Nhưng mà những âm thanh kinh khủng cô tạo ra hình như không ảnh
hưởng đến cảm xúc của nam chính với nữ chính thì phải. Lương Ưu Tuyền
nhìn qua kính chiếu hậu, bọn họ vẫn đang lầm rầm đọc, thậm chí còn bắt
đầu có những hành động lưu manh với nhau nữa.
Sau khi thuộc lòng đoạn đó, nữ chính lau mồ hôi trên trán, tiện thể đưa
cho Tả Húc một tờ khăn giấy “Anh Tả Húc có muốn uống nước không ạ?
Để em đi lấy.”
“Không cần đâu. Em về nghỉ ngơi đi, tý nữa gặp sau.” Tả Húc ra hiệu
cho lái xe. Anh ta lập tức liên hệ với lái xe của nữ chính để cô về xe.
Sau khi nữ chính đi rồi Tả Húc mới quay lại bộ dạng lười biếng, nằm
tại chỗ đánh một giấc. Hắn ngáy ầm ầm, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của