nhưng khuyết điểm duy nhất của Tả Húc chính là thời gian. Trùng hợp, thứ
này hắn có dư.
“Với tư cách là người chiến thắng tuyệt đối, tôi tốt bụng xin nhắc nhở
Thiên Khải ca một câu, theo đuổi Lương Ưu Tuyền không khó, khó chính
là thế lực khủng bố của Lương gia. Tin tôi đi.” Tả Húc miễn cưỡng nháy
mắt mấy cái.
“Này, anh nói rõ cho em, Lương gia chúng em chưa đủ tốt với anh
sao? Đến cả ông nội em cũng khen anh tốt!…” Lương Ưu Tuyền rơi trúng
bẫy của Tả Húc. Đợi khi cô phản ứng xong, sắc mặt Ngô Thiên Khải đã tái
rồi.
Lương Ưu Tuyền xấu hổ nhìn Ngô Thiên Khải, muốn giải thích lại
không biết nên nói sao.
“Việc nhà chúng ta về nhà nói.” Tả Húc choàng tay qua bả vai Lương
Ưu Tuyền, quay lưng với Ngô Thiên Khải khoát tay “Chúc anh ngủ ngon.”
…
Trở lại phòng ngủ, Tả Húc nằm trong bồn tắm, Lương Ưu Tuyền ngồi
cạnh đó giáo huấn hắn.
“Anh đây là làm cái gì hả? Ba Ngô Thiên Khải là đạo diễn đấy. Hơn
nữa Ngô Thiên Khải cũng đâu có làm gì sai, sao anh lại căng thẳng với
người ta như vậy!?”
Tả Húc đặt một chiếc khăn mặt nóng hổi lên trán, giờ mới chậm rãi
mở miệng “Để anh giúp em phân tích một chút… Thứ nhất anh với Ngô
Thiên Khải không tính là bạn bè. Nếu như không có mối quan hệ với Ngô
đạo diễn thì bọn anh cũng chỉ là người xa lạ. Thứ hai, anh với anh ta cũng
không có liên hệ đến công việc. Anh ta luôn phát triển ở nước ngoài, cơ hội
hợp tác gần như là không có. Thứ ba, anh ta tốt với anh chẳng qua cũng chỉ