TỶ, CHO EM ĐƯỜNG SỐNG! - Trang 91

“…” Lương Ưu Tuyền liếc mắt về phía bà cụ đang đi trên vỉa hè. Bà

cụ này thấy cô nhìn mình còn vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

Những chiếc xe khác đi vụt qua xe bọn họ, những chiếc xe bị xe bọn

họ chắn đường thì bấm còi inh ỏi. Chỉ riêng Tả Húc vẫn say sưa đọc công
văn, thái độ bình thản.

Lương Ưu Tuyền càng bị giục càng cáu tiết. Cô hạ cửa sổ, rống lên

giận dữ: “Đừng có bóp còi nữa! Bíp bíp cái gì?! Càng bíp bíp càng
chậm!!!”

Lúc đi lấy bằng lái chỉ phải lái vượt qua mấy cái chướng ngại vật lẻ tẻ

thôi, hơn nữa cũng chỉ tầm mười mét thôi. Còn đây là lái xe lincoln, hơn
nữa còn là một quãng đường dài, cũng cần phải có thời gian để thích nghi
chứ.

Tả Húc cười cười, dùng bút màu viết lên một tờ giầy rồi dán lên cửa

kính phía sau xe: Lái xe bị bệnh dại kinh niên, xin mọi người bảo vệ tính
mạng của mình.

“Không vội không vội. Tôi đến trường quay trước 8h là được.”

“…” Hiện tài mới một giờ chiều, lộ trình không đến 30 km, quá là

khinh nhau rồi.

Lương Ưu Tuyền không phục nheo nheo mắt, cầm chắc tay lái. Vì thế,

chỉ thấy đường cái có một cái xe Lincoln màu đen, dưới ánh nắng mặt trời
chạy thục mạng, còn vượt đèn đỏ.

Nửa giờ sau, cuối cùng của cuối cùng cũng đến trước trường quay. Là

một ngôi trường cấp 3.

Tả Húc xuống xe, chỉ bãi đỗ cách đó không xa: “Bên kia có một bãi

đỗ xe khá lớn. Tôi có thể tin tưởng là cô biết đỗ xe không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.