ƯỚC MƠ - Trang 225

Christine Arnothy

Ước mơ

Dịch giả: Văn Hoà – Nhất Anh

P 2 - Chương 17

Quyển tiểu thuyết của tôi đã hoàn tất, tôi trở lại nhà xuất bản và bà thư ký
đã phải gắng lắm mới nhận ra được tôi. Bà sững sờ vì tập bản thảo tôi đặt ở
trên bàn của bà. Bà nói với tôi:
- Tôi sẽ giới thiệu cô đến một nhà xuất bản khác, tôi có quen biết ông
phụ trách duyệt bản thảo người Hungari mà cô đã nói.
Nhà xuất bản nơi bà giới thiệu tôi đến đã tiếp đón tôi một cách niềm nở và
bà thư ký ở đấy nói quả quyết với tôi rằng tôi sẽ nhận được rất sớm thư trả
lời của bà ta.
Tôi đáp tàu điện ngầm vào lúc sáu giờ chiều, toa tàu đầy khách, không có
chỗ ngồi, tôi bước tới gần một cái ghế dài nơi đó chỉ có ba người đàn bà.
Đột ngột một trong ba bà đứng lên và nói với tôi:
- Bà hãy ngồi xuống đây.
Tôi không dám phản đối, tôi ngồi xuống, ngạc nhiên và ngượng ngùng, tôi
xoay đầu về phía cửa kính và thấy bóng khuôn mặt mệt mỏi của mình.
Không cần nghĩ ngợi, tôi cũng biết vì sao bà ấy nhường chỗ cho tôi ngồi.
Một cách vô ý thức, tôi đặt tay lên bụng và chợt thấy cái áo măng tô của tôi
không gài nút. Trước khi ra đi, tôi đã để nó như thế, nó đã bắt đầu bó chặt
người tôi và tôi không còn có thể gài nút được nữa. như thế người ta thấy
rõ là tôi đang có bầu..Tôi mang thai đã được bốn tháng.
Khi ở trên tàu điện ngầm bước xuống, tôi quyết định đi thăm bố mẹ tôi
càng sớm càng tốt, tôi muốn được mẹ tôi ôm vào lòng, để nhận được hơi
ấm của bà..bố mẹ tôi còn chưa biết gì hết!
Không thể xin được dấu hộ chiếu để đi Áo, chúng tôi quyết định đi Munich
với hy vọng rằng tại đó chúng tôi sẽ xin được một giấy phép trong hai
mươi bốn tiếng đồng hồ để tôi có thể giới thiệu Georges với bố mẹ tôi.
chúng tôi tin tưởng một cách mù quáng rằng, sau chuyến đi này Georges sẽ
tìm được một việc làm xứng đáng với anh và với việc làm ấy, tương lai của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.