ƯỚC MƠ - Trang 223

nhau rất thông cảm nhau theo một định luật hấp dẫn mà tôi không am hiểu.
Vả lại tôi cũng tin cậy vào tuổi trẻ của chúng tôi. Tôi rất muốn chú ý đến
công việc của anh, nhưng tôi không thể ngăn mình ngáp ngắn ngáp dài khi
anh giải thích cho tôi hiểu hệ thống vòng bi làm cho máy chạy trơn hay sự
ích lợi của các xú pắp. Vào những chiều Chủ nhật, trong lúc tôi nằm dài
trên ghế đi văng, anh ngồi một bên với tôi với những tờ giấy đầy những con
số li ti. Anh nhân và cộng với một tốc độ làm cho tôi chóng mặt, tôi phải cố
gắng lắm mới không nhắm mắt lại.
- Đã thật rõ ràng với em chưa? – anh hỏi tôi và tôi đè nén một cái ngáp
dài, trả lời:
- Ừ, cũng gần rõ ràng rồi.
Tôi sợ làm anh nhụt chí bằng cách thú thật với anh rằng anh làm cho tôi
chán ngấy, nhưng, một hôm anh đã nói với tôi rằng tương lai của chúng tôi
sẽ tuỳ thuộc vào sự thành công của một trong những phát minh của anh,
một chiếc phi cơ đồ chơi. Tôi cũng đã lo âu nói:
- Anh nên ghi danh học đại học và cố gắng để có được học bổng. Anh
sẽ là một kỹ sư có bằng cấp. Anh sẽ làm việc trong vài năm, tương lai sẽ
mở rộng trước mặt anh…
- Em tin như thế à? – anh hỏi tôi với một vẻ trầm ngâm – em tin như
thế chứ?
- Em tin chắc như thế.
Anh có vẻ ngây thơ đến nỗi, đột ngột tôi có cảm giác rằng tôi là Léa[1]. Tôi
năm mươi tuổi, và anh, bên cạnh tôi, là đứa con trai út trong mười hai đứa
con của tôi.
- Em yêu dấu?
Tôi giật nảy người lên khi nghe anh thốt ra mấy lời ấy.
Anh đặt tay lên vai tôi:
- Em hãy bớt nóng nảy…
- Anh muốn nói gì thế?
Anh vươn vai như một người muốn thổ lộ một ý nghĩ nào đó mà anh đã ấp
ủ:
- Anh sẽ tiếp tục học ở bên Mỹ. Anh sẽ là một kỹ sư trong một trung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.