Christine Arnothy
Ước mơ
Dịch giả: Văn Hoà – Nhất Anh
P 1- Chương 9
Người chủ tiệm bán bánh ngọt ở ngôi nhà kế cận lẻn vào nhà chúng tôi.
Chúng tôi tiếp ông ta như thể ông ta đến từ một hành tinh khác.
Ông ta nói:
- Quân Đức đã bỏ con đường này. Một người trong bọn chúng đã cho
tôi biết chúng liệu trước rằng quân Nga sẽ tập kích vào đây, nên chúng đã
bỏ lại các thương binh. Con đường để đi lấy nước sinh hoạt bây giờ không
còn gì trở ngại nữa, nhưng có điều hay hơn, quân Đức đã chất đống vô số
đồ quý giá trong toà nhà Pháp đình. Cửa đã bị phá tung và tất cả mọi người
có thể lấy đi những gì mình muốn.
- Chúng tôi đi lấy nước – bố tôi nói – vì nước rất cần thiết cho chúng
tôi! Ngoài ra chúng tôi không quan tâm đến những điều gì khác, chúng tôi
không trở thành những kẻ cắp.
- Ăn cắp? – bà vợ ông chủ nhà băng khích bác – này ông giáo sư, ông
không nghĩ rằng từ ấy hơi quá đáng sao? Tôi cho rằng sau ba tháng sống
trong những điều kiện như thế này, chúng ta được phép tìm kiếm một sự
đền bù thiệt hại chứ.
Bố tôi không trả lời, và chúng tôi xách xô đi lấy nước. Dưới các cửa lớn,
những người râu ria dài không cạo, xanh xao vàng vọt và dơ bẩn đứng nhìn
rồi đi ra ngoài đường, càng lúc càng đông hơn. Như thể cư dân của những
hang động tập trung lại thành một đoàn người đi dự lễ, một đám đông mang
những cái bao, chuyển động, băng qua mìn và xác chết, hướng đến toà nhà
Pháp đình.
Chung quanh các hồ tắm, mùi hôi thối của những xác chết thối rữa nồng
nặc đến nỗi làm tôi buồn nôn và tôi phải đứng lại ở bên ngoài. Bố mẹ tôi đi
vào bên trong và lấy khăn tay bịt mũi lại. Tôi rùng rợn khi nghĩ rằng bố mẹ
tôi phải đi qua tấm ván bên trên người chết trôi.
Và trong lúc tôi đứng tựa vào một bức tường, tôi thấy một bà già đi vào