VÀ MỘT NGÀY DÀI HƠN THẾ KỶ - Trang 135

Năm ấy, năm năm mươi mốt, vào mùa đông, có một gia đình chuyển

đến ga này. Hai vợ chồng và hai đứa con trai. Thằng lớn, Daul lên năm; còn
thằng bé, Ermek, ba tuổi. Bố của chúng, Abutalip Kuttybaev, cùng tuổi với
Edigej. Trước chiến tranh, Abutalip đã dạy học một năm ở trường làng;
mùa hè năm bốn mươi mốt, anh được gọi ra trận ngay trong đợt đầu tiên.
Anh cưới Zaripa đâu vào cuối chiến tranh hoặc ngay sau khi chiến tranh kết
thúc gì đó. Trước khi chuyển đến đây, Zaripa cũng làm giáo viên tiểu học.
Số phận dồn đẩy họ đến Boranly - Bão Tuyết, giữa miền thảo nguyên cỏ gai
này.

Việc họ đến vùng đất hoang vu xa xôi này không phải từ một cuộc sống

êm đẹp thì ai cũng thấy rõ ngay. Abutalip và Zaripa hoàn toàn có thể công
tác tốt ở những nơi khác, nhưng rõ ràng hoàn cảnh đã khiến họ không còn
lối thoát nào hơn. Thoạt đầu, bà con ở Boranly tưởng rằng vợ chồng
Abutalip sẽ không trụ được, không chịu đựng lâu ở nơi này, đến lại bỏ đi
chỗ khác. Những người thua kém họ về năng lực còn bỏ đi nữa là họ. Cả
Edigej lần Kazangap cũng nghĩ như vậy. Tuy nhiên, mọi người lập tức có
thái độ tôn trọng đối với gia đìng Abutalip. Vợ chồng họ là những người
đứng đắn, có văn hoá. Họ nghèo, cả hai vợ chồng đều làm việc như tất cả
mọi người. Cũng vác tà vẹt, cũng dọn tuyết khỏi đường tàu. Nói chung, họ
làm tất cả những công việc của người công nhân đường sắt. Và phải nói
rằng gia đình họ rất tốt, hoà thuận, tuy gặp nhiều bất hạnh, vì một lẽ là
Abutalip trước đây có bị bọn Đức cầm tù. Hồi ấy, những chuyện lạ của thời
chiến dường như đã không còn được chú ý. Đối với những quân nhân bị
địch bắt làm tù binh, người ta đã không còn coi họ như bọn phản bội hay kẻ
thù nữa. Về phần bà con ở Boranly, thì họ chả bận tâm nghĩ ngợi làm gì. Ừ
thì người ta bị địch bắt đã sao, chiến tranh đã kết thúc thắng lợi, thiếu gì
chuyện đau khổ người ta từng chịu đựng trong cuộc thế chiến khủng khiếp
ấy. Vậy mà nay nhiều người vẫn phải lang bạt khắp nơi như những kẻ có
tội, bóng ma chiến tranh vẫn cứ bám theo gót chân họ… Vì lẽ đó, bà con ở
Boranly không hề lục vấn những người mới đến về vụ nọ; người ta đã đau
đớn khổ sở quá nhiều, còn đầu độc tâm hồn họ làm gì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.