VÀ MỘT NGÀY DÀI HƠN THẾ KỶ - Trang 77

Trước khi Kazangap mất không lâu, hồi mùa xuân, hai người đã cùng về
thăm Aral. Hoá ra ông già đi một chuyến dối già, nhưng không đi thì hơn,
đi chỉ thêm nặng lòng. Biển đang cạn dần, bị thu hẹp ghê gớm. Họ phải đi
xe hàng chục cây số qua những nơi trước đây là đáy biển, nay toàn đất sét,
mới tới được mép nước.

Tại đó, Kazangap đã nói:
“Trước là biển Aral, nay chỉ thấy toàn đất. Nước biển còn cạn khô, nói

chi đến cuộc đời người”.

Hôm ấy ông già còn bảo:
“Chú hãy chôn tôi ở nghĩa địa Ana - Bejit, chú Edigej ạ. Tôi gặp biển

lần này là lần cuối cùng đây!”.

Edigej - Bão Tuyết dùng tay áo quệt nước mắt, ho vài tiếng cho cổ khỏi

nghẹn, rồi bước vào ngôi nhà đất của Kazangap, nơi Ajzada, Ukubala và
cánh phụ nữ đang lo nốt công việc tang gia. Những phụ nữ Boranly khi
người này, lúc người khác, ghé tới đây chia buồn hoặc giúp một tay nếu
cần.

Edigej dừng chân cạnh một gốc cây cong queo được chôn xuống đất,

nơi buộc con Karanar - Bão Tuyết đã thắng bộ yên cương, gọn đẹp tươm
tất. Dưới ánh trăng, con lạc đà trông cao lớn, uy nghi như một con voi,
không dừng được, Edigej khẽ vỗ vào sườn nó:

– Mày khoẻ lắm!
Đến ngưỡng cửa, không hiểu sao Edigej chợt nhớ lúc con cáo chạy tới

sát đường xe lửa. Không dám, bác từ bỏ ý định ném đá giết nó, rồi sau đó,
trên đường về nhà, bác đã nhìn thấy một con tàu lửa cất cánh từ sân bay vũ
trụ, bay vút lên không gian đen ngòm…


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.