cho con mỗi ngày cảu tuổi thơ con. Cuộc đời con ở phía trước con; con là
người chủ duy nhất của nó. Hãy xứng đáng với “ tất cả những gì mà ta đã
yêu”.
Mẹ yêu con từ trên cao này, mẹ chăm chú dõi theo con.
Mẹ Lili của con.
Khi họ đến vịnh Monterey, bình minh bắt đầu nhú lên. Bầu trời choàng một
mảnh lụa màu hồng nhạt, kết những dải ruy băng dài lượn sóng, thỉnh
thoảng như lại chạm vào mặt biển ở phía chân trời.Arthur chỉ đường. Nhiều
năm đã trôi qua, anh chưa bao giờ đi con đường này mà ngồi ở hàng ghế
trước của ôtô cả, thế nhưng mỗi cây số đều có vẻ thân thuộc với anh, mỗi
hàng rào , mỗi cái cổng đi qua đều hướng anh về với ký ức tuổi thơ. Anh
lấy tay ra hiệu khi phải rời đường cái. Sau chỗ ngoặt sắp tới có thể thấy
thấp thoáng khu nhà. Paul đi theo những chỉ dẫn của anh; một đoạn đường
đất bị xói mòn bởi những cơn mưa mùa đông và được làm khô lại bởi cái
nóng mùa hè. Đến một chỗ ngoặt uốn cong, cánh cửa sắt màu xanh lá cây
hiện ra trước mặt họ.
- Chúng ta đã đến nơi – Arthur nói.
- Mày có chìa khoá chứ ?
- Tao đi mở cửa đây, mày lái xe đến sát tận nhà và đợi tao, tao xuống đi bộ.
- Cô ta đi với mày hay ở lại trong ôtô ?
Arthur thò đầu vào xe và ung dung trả lời :
- Thì mày cứ hỏi thẳng cô ấy !
- Không, tao không thích thế.
- Em để anh đi một mình, em nghĩ lúc này như vậy là hơn – Lauren nói với
Arthur.
Arthur mỉm cười và nói với Paul:
- Cô ấy ngồi lại với mày, cái thằng số đỏ !
Ôtô đi xa dần, kéo theo một đám bụi mù ở phía sau. Đứng lại một mình,
anh lặng ngắm khung cảnh xung quanh anh. Những dải đất đỏ rộng trên
trồng một vài cây thông lọng hay cây thông bạc, những cây cù tùng, những
cây lựu và những cây minh quyết, tất cả dường như chạy dài ra tận biển.
Nền đất phủ đầy những chiếc gai đã bị mặt trời làm cháy xém. Anh đi theo