chiếc cầu thang nhỏ bằng đá bên lể đường. Đi được nửa chừng,anh thấy
thấp thoáng phía bên tay phải mình cái còn lại của vườn hồng ngày
xưa.Khu vườn bị bỏ hoang ,vô số mùi hương quyện lẫn vào nhau gợi lên
theo mỗi bước chân một vũ điệu farandole không thể kiểm soát nổi của
những kỉ niệm khứu giác .
Khi anh đi qua,lũ ve sầu im bặt đi giây lát rồi lại tiêp tục hát say mê
hơn.Những cây to cong xuống trước làn gió nhẹ buổi ban mai.Biển đập một
vài con sóng lên các mỏm đá .Trước mặt anh,anh thấy ngôi nhà đang thiêm
thiếp ngủ,hệt như anh đã để lại nó trong những giấc mơ của mình.Anh thấy
nó có vẻ nhỏ hơn,mặt ngoài bị hư hỏng đôi chút nhưng mái ngói thì vẫn
còn nguyên vẹn.Những cánh chớp đóng kín.Paul đỗ xe trước cổng và đang
đợi anh bên ngoài ô tô.
- Mày mất khá thời gian để đến đấy!
- Hơn hai mươi năm!
- Ta làm gì đây?
Họ mang cơ thể Lauren vào quòng làm việc ở tầng dưới cùng .Anh đặt
chiêù khoá vào ổ
khoá và vặn không hề do dự.Trí nhớ chứa đựng những mẩu kỉ niệm mà nó
biết tung ra bất cứ lúc nào,không để người ta hiều tại sao.Tiếng động trong
ổ khoá và vặn không hề do dự, đúng như việc cần làm. Trí nhớ chứa đựng
những mẩu kỉ niệm mà nó biết tung ra bất cứ lúc nào,không để người ta
hiểu tại sao.Tiếng động trong ổ khoá vang lên đối với anh cũng dường như
quá nhanh.Anh bước vào hành lang,mở cửa phòng làm việc ở bên trái lố
vào,đi ngang qua căn phòng vàmở cửa chớp.Anh cố tình không chú ý tí nào
đến mọi thứ xung quanh mình,việc khám phá lại nơi này sẽ để lúc sau,và
anh đã quyết định hưởng trọn vẹn những giây phút ấy.Rất nhanh chóng
những hòm đồ đạc được tháo dỡ,cơ thể Lauren được đặt nằm trên đi
văng,ống truyền được lắp lại..Arthur khép lại cửa chớp bằng then móc . Rồi
anh cầm lấy cái hộp các tông nhỏ màu nâu,và rủ Paul theo anh vào bếp :
“Tao sẽ pha cà phê cho bọn mình mày mở hộp ra đi,tao sẽ đun nước nóng”
Anh mở ngăn tủ phía dưới bồn rửa bát,và lôi ra một vật bằng kim loại,hình
thù kỳ quặc , gồm hai phần dối xứng và dối lập . Anh bắt đầu tháo nó ra