VÀ NẾU NHƯ CHUYỆN NÀY LÀ CÓ THẬT - Trang 172

- Tại sao vậy, nếu như anh không có gì phải che giấu cả ?
- Tại vì căn phòng này, như cách nói của ông, vốn là phòng ngủ và phòng
làm việc của mẹ tôi, và từ khi mẹ tôi mất nó được khoá lại. Đó là nơi duy
nhất mà tôi không có đủ sức mở ra lại, chính vì thế mà các cửa chớp ở đó
đóng kín. Đã hơn hai mươi năm nay nơi này đóng cửa, và tôi sẽ chỉ bước
qua ngưỡng cửa này một mình và khi tôi cảm thấy đã sẵn sàng, dù để tránh
cho ông tưởng tượng ra một giải pháp đối với câu chuyện kỳ cục của ông.
Tôi hy vọng là tôi đã nói rõ ràng rồi.
- Nghe được đấy, tôi chỉ còn cách tạm biệt anh.
- Chính thế, ông đi đi, tôi phải dỡ đồ trong thùng xe ra.
Pilguez đứng dậy và đi về phía ôtô của mình. Khi mở cửa xe ông quay lại
nhìn chòng chọc vào mắt Arthur, ông lưỡng lự giây lát rồi quyết định bịp
đến cùng.
- Nếu anh muốn thăm nơi này một cách hoàn toàn riêng tư, điều mà tôi
hiểu, thì hãy làm việc đó tối nay. Bởi vì tôi cứng cổ lắm, ngày mai tôi sẽ trở
lại vào cuối ngày với lệnh khám nhà, và anh sẽ không thể một mình được
nữa. Tất nhiên anh có thể quyết định di chuyển cơ thể vào ban đêm, nhưng
choi trò mèo đuổi chuột thì tôi sẽ mạnh hơn anh, tôi có ba mươi năm trong
nghề rồi, và cuộc sống của anh sẽ trở thành một cơn ác mộng. Tôi đặt danh
thiếp của tôi trên thành lan can, có số máy điện thoại di động của tôi, cốt để
phòng trường hợp anh có điều gì muốn nói với tôi.
- Ông sẽ không có lệnh khám nhà !
- Người nào nghề ấy, chúc một buổi tối tốt lành.
Và ông phóng vọt đi. Arthur đứng lại như vậy vài phút, tay chống ngang
hông, tim đập loạn xạ. Lauren không chậm trễ đến ngắt luồng suy nghĩ của
anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.