Chiếc xe cảnh sát bất thần vượt qua xe cứu thương và lao đi vun vút dưới
con mắt sửng sốt của hai bác sĩ. Đó chính là xe cảnh sát “của họ”. Philip
muốn để còi cứu thương rồi phóng theo xe cảnh sát, nhưng Frank không
chịu, anh đã kiệt sức rồi.
- Tại sao họ lại phóng như thế kia?
- Mình không biết gì hết, mà chưa chắc đó đã là họ. Cảnh sát thì ai cũng
giống nhau.
Mười phút sau, họ đỗ xe bên cạnh chiếc xe cảnh sát, các cửa xe vẫn để mở.
Philip xuống xe và đi vào khu cấp cứu. Anh bước về phía thường trực, mỗi
bước một vội vã hơn. Không kịp chào cô thường trực, anh hỏi cô luôn :
- Cô ấy ở phòng nào ?
- Ai cơ hả bác sĩ Stern ?-cô y tá trực hỏi.
- Cô gái vừa được đưa đến ấy.
- Cô ấy ở phòng mổ số 3, Fernstein đã vào đó rồi. Hình như cô này làm
việc trong ê kíp của ông ấy.
Từ phía sau lưng Stern, viên cảnh sát đứng tuổi khẽ đập vào vai anh.
- Đầu óc ông thế nào đấy, ông bác sĩ ?
- Xin lỗi ông.
Xin lỗi, cứ tưởng xin lỗi là xong à. Làm sao anh ta lại có thể tuyên bố là
một cô gái trẻ đã chết khi cô ấy còn thở trong thùng xe ? “Anh có hiểu
được là không có tôi thì cô gái đã bị ướp sống trong nhà lạnh không?” Anh
ta sẽ phải nghe nói đến viên cảnh sát này. Đúng lúc đó bác sĩ Fernstein đi ra
khỏi phòng mổ, làm ra vẻ không hề chú ý đến viên cảnh sát, ông hướng
thẳng về phía anh bác sĩ trẻ : “Stern, anh truyền cho nạn nhân bao nhiêu
adrenaline?” “Bốn lần ,mỗi lần 5 mg” Stern trả lời. Ngay lập tức, giáo sư
Fernstein quở trách Stern rằng cung cách cứu chữa nạn nhân của anh thật là
dai dẳng thái quá. Sau đó quay về phía viên cảnh sát, ông khẳng định rằng
Lauren đã chết từ trước lúc bác sĩ Stern tuyên bố giờ cô tắt thở.
Giáo sư nói thêm rằng lỗi của đội cấp cứu hẳn là đã quá cố gắng kéo dài
những biện pháp vô ích để cứu trái tim của nạn nhân này, mà tất cả phí tổn
cho chuyện ấy thì đổ lên đầu những người đóng bảo hiểm. Để chấm dứt
mọi tranh luận, ông giải thích rằng lượng thuốc truyền vào đã ứ đọng lại