mươi năm rồi Paul cứ nói đi nói lại mãi chuyện đó, mà chỉ vì Arthur là
người nhìn thấy cô ta đầu tiên ! Paul chối phắt việc anh đã từng gợi đến
chuyện này.”Ít nhất là hai đến ba lần mỗi năm đấy!” Arthur đáp lại “Đùng
một cái, cô ta lại được lôi từ hộp đựng đồ lưu niệm ra. Tao thì thậm chí
chẳng nhớ nỗi mặt mũi cô ta thế nào nữa !” Paul bất chợt tỏ ra bực bội, anh
bắt đầu hao chân múa tay.
- Nhưng tại sao không bao giờ mày muốn nói thật với tao về chuyện cô ta ?
Mẹ kiếp, thì cứ thú nhận là mày đã đi chơi với cô ta, vì đã hai mươi năm rồi
như mày nói đấy, bây giờ có nói ra cũng chẳng tội tình gì !
- Mày làm tao phát cáu, Paul, mày chạy từ phòng làm việc xuống và bọn
mình đang lái xe từ đầu này đến đầu kia thành phố không phải bỗng nhiên
mày muốn nói với tao về Karine Lowenski đấy chứ ? Mà ta đang đi đâu
vậy ?
- Mày không nhớ mặt mũi Karine,nhưng dù sao thì mày cũng không quên
họ cô ta!
- Đó là chuyện rất quan trọng của mày đấy hả?
- Không , tao đang nói với mày về Carol-Ann chứ.
- tại sao mày lại nói với tao về cô ta ? Từ sáng đến giờ là ba lần rồi. Tao
không gặp lại cô ta và bọn tao không ai gọi điện cho ai cả. Nếu mày lo lắng
về chuyện đó thì thật là không đáng để bọn mình mất công lái xe ôtô của
tao xuống tận Los Angeles, bởi vì bọn mình vừa đi xuyên qua cảng và hiện
đã ở South-Market rồi đấy. Mày có chuyện gì vậy, cô ta mời mày đi ăn tối à
?
- Sao mày có thể tưởng tượng ra là tao muốn ăn tối với Carol-Ann được ?
Cái hồi chúng mày còn cùng nhau tao đã khó mà có thể làm được chuyện
đó rồi, ấy là còn có mày ngồi cùng bàn đấy nhé.
- Vậy thì có chuyện gì nào, mày bắt tao đi qua đến nảư thành phố để làm gì
?
- Chẳng làm gì cả, đề nói chuyện với mày, để nghe mày nói thôi.
- Nói về gì ?
- Về mày !
Paul rẽ sang tay trái và lái chiếc xe Saab vào chỗ đậu xe của một toà nhà