- Không, chả có chuyện gì hết.
Anh nhìn vào mắt cô dò hỏi nhưng cô xin anh để mặc cô. Nhẹ nhàng tiến
lại gần, anh vòng tay ôm cô, xoay cô lại để nhìn thấy gương mặt cô.
Cô cúi đầu xuống, anh dùng ngón tay nâng cằm cô lên.
- Có chuyện gì vậy ?
- Họ sắp chấm dứt rồi !
- Ai sắp chấm dứt và chấm dứt cái gì ?
- Sáng nay em đến bệnh viện, mẹ em có ở đó. Người ta đã thuyết phục mẹ
em đồng ý tiến hành euthanasie (biện pháp gây chết người không đau, áp
dụng trong một số trường hợp bệnh kéo dài vô phương cứu chữa)
- Chuyện này là cái gì vậy ? Ai đã thuyết phục ai làm chuyện đó ?
Mẹ Lauren đến bệnh viện Memorial như mọi buổi sáng thường lệ. Có ba
bác sĩ đợi bà bên giường bệnh. Khi bà bước vào trong phòng, một trong ba
bác sĩ, một phụ nữ đứng tuổi, đi về phía bà, xin được nói chuyện riêng với
bà. Bác sĩ tâm lý được uỷ nhiệm bèn cầm tay bà Kline và mời bà ngồi
xuống.
Thế là bắt đầu một bản thuyết trình dài trong đó mọi lý lẽ được trưng hết cả
ra nhằm thuyết phục mẹ Lauren chấp nhận cái không thể chấp nhận được.
Lauren chỉ còn là một cơ thể không có linh hồn mà gia đình cô nuôi dưỡng
với một giá quá mức đối với xã hội. Duy trì một người thân trong cuộc
sống nhân tạo quả là dễ hơn chấp nhận cái chết, nhưng mà với giá thế nào ?
Cần phải chấp nhận cái không thể chấp nhận và quyết định, không nên có
bất cứ mặc cảm tội lỗi gì. Mọi cách đều đã thử cả rồi. Không có cái gì là
hèn nhát ở đây. Cần phải dũng cảm thừa nhận điều đó. Bác sĩ Clomb nhấn
mạnh sự phụ thuộc mà bà Kline phải chịu đối với cơ thể của con gái bà.
Hoàn toàn mất tự chủ, bà Kline lắc đầu tỏ ý kiên quyết từ chối. Bà không
thể và không muốn làm điều đó. Từng phút, từng phút một, những lý lẽ của
nhà tâm lý học sau nhiều lần vòng vo xa gần đã làm giảm dần đi cảm xúc
để nhường chỗ cho một quyết định hợp lý và nhân đạo, bằng cách chứng
minh với một thuật hùng biện tinh tế rằng từ chối việc làm này là bất công,
tàn nhẫn đối với bà, và đối với những người thân của bà thì là ích kỷ,
không lành mạnh. Kết cục sự hồ nghi bắt đầu xuất hiện. Một cách hết sức