tế nhị, với những lý lẽ còn sắc sảo hơn nữa, những từ ngữ tinh tế hơn và
gây mặc cảm tội lỗi hơn được tung ra rất nhẹ nhàng. Chỗ mà con gái bà
hiện đang giữ trong khoa hồi sức có thể ngăn cản một bệnh nhân khác được
cứu sống, một gia đình khác được có những hy vọng có cơ sở. Mặc cảm tội
lỗi này được thay bằng mặc cảm tội lỗi khác... và thế là mối hồ nghi thắng
thế. Lauren tham dự vào vở kịch này, khiếp sợ, nhìn thấy lòng quyết tâm
của mẹ mình tiêu tan dần. Sau bốn tiếng đồng hồ trò chuyện, sự kháng cự
của bà Kline tan vỡ hẳn, bà thừa nhận trong nước mắt những lý lẽ có căn cứ
của các bác sĩ. Bà chấp nhận việc dự kiến tiến hành euthanasie đối với con
gái bà. Điều kiện duy nhất mà bà đặt ra, yêu cầu duy nhất của bà là đợi
thêm bốn ngày nữa, “để tin chắc”. Hôm đó là thứ năm, vậy không được làm
gì trước thứ hai cả. Bà cần phải chuẩn bị cho mình và cho những người
thân. Thương cảm, các bác sĩ gật đầu, tỏ ra hoàn toàn thấu hiểu, che giấu sự
thoả mãn hết sức của họ vì đã tìm được ở một người mẹ giải pháp cho một
vấn đề mà cả ngành khoa học của họ không thể giải quyết nổi : làm gì đối
với một người không chết không sống ?
Hyppocrate đã không dự kiến được rằng y học sẽ có ngày gây ra một thảm
kịch kiểu này. Các bác sĩ rời căn phòng, để lại bà một mình với con gái. Bà
cầm tay cô, úp đầu vào bụng cô và vừa khóc vừa xin cô tha thứ. “ Mẹ
không thể làm gì được nữa, con yêu của mẹ, con gái bé bỏng của mẹ. Mẹ
muốn ở chỗ của con.” Từ một góc phòng, Lauren lặng nhìn mẹ, lòng trĩu
nặng một cảm giác lẫn lộn vừa sợ vừa buồn, vừa ghê rợn. Rồi cô đi đến ôm
vai mẹ nhưng bà không cảm thấy gì cả. Trong thang máy, bác sĩ Clomb nói
chuyện với các đồng nghiệp của mình, lấy làm mừng rỡ.
- Nhỡ đâu bà ấy thay đổi ý kiến thì sao ?- Fernstein hỏi.
- Không, tôi không nghĩ như thế, vả lại nếu cần thì ta lại nói chuyện với bà
ấy.
Lauren rời mẹ và cơ thể của chính mình, để 2 người lại với nhau. Bảo rằng
cô lang thang như một hồn ma cũng không phải là oan. Cô trở về bậu cửa
sổ, quyết định chìm đắm vào tất cả những ánh sáng, tất cả những khung
cảnh, tất cả những hương vị và tất cả những âm thanh của thành phố.
Arthur kéo cô vào vòng tay anh, ôm quanh người cô một cách hết sức dịu