Cô hét lên.
- Động cơ của anh là gì ?
- Em đang trở thành độc ác rồi đấy !
- Vậy thì trả lời đi, trả lời một cách thành thực !
- Ngồi xuống cạnh anh đi và bình tĩnh lại nào. Anh sẽ kể cho em nghe một
câu chuyện có thật, rồi em sẽ hiểu. Một hôm có bữa ăn tối ở nhà anh, gần
Carmel. Lúc đó anh nhiều nhất là bảy tuổi thôi...
Arthur thuật lại cho cô câu chuyện do một người bạn cũ của bố mẹ anh kể
trong một ăn tối mà anh được mời đến. Bác sĩ Miller là một nhà phẫu thuật
nhãn khoa nổi tiếng. Tối hôm ấy ông có vẻ kỳ lạ, dường như bối rối hay rụt
rè, điều này hoàn toàn không giống với ông. Đến nỗi mẹ Arthur phải lo
lắng và hỏi xem ông có chuyện gì vậy. Ông đã kể lại câu chuyện sau. Mười
lăm ngày trước, ông đã mổ cho một cô bé bị mù bẩm sinh. Em không biết
trông em như thế nào, không hiểu bầu trời là gì, không biết các màu sắc và
không biết cả gương mặt của mẹ em. Thế giới bên ngoài đối với em lạ lẫm,
chưa từng có hình ảnh nào lọt được vào trong óc em. Em đã dò đoán những
hình dạng và những đường viền suốt đời em, nhưng không thể liên hệ được
một hình ảnh nào với cái mà tay em kể lại.
Thế rồi Coco, đó là biệt hiệu mà tất cả mọi người dùng để gọi bác sĩ, đã
thực hiện một ca mổ “ không thể được, làm một thử nghiệm tối đa để đạt
cái tối đa. Buổi sáng trước bữa ăn tối ở nhà cha mẹ Arthur, một mình trong
phòng với cô bé, ông đã tháo băng cho em.
- Cháu sẽ bắt đầu nhìn thấy một cái gì đó trước khi bác tháo băng xong cho
cháu. Chuẩn bị tinh thần đi !
- Cháu sẽ nhìn thấy cái gì cơ ?- cô bé hỏi.
- Bác đã giải thích cho cháu rồi đấy, cháu sẽ nhìn thấy ánh sáng.
- Nhưng mà ánh sáng là gì ?
- Là cuộc sống, đợi một tí đã...
Và như ông đã hứa, một vài giây sau ánh sáng ban ngày tràn vào mắt cô bé.
Nó ào đến dồn dập xuyên qua hai đồng tử nhanh hơn một dòng sông được
giải phóng khỏi một đập chắn vừa bị vỡ, vượt qua hai thuỷ tinh thể với tốc
độ nhanh nhất và đến đặt vào đáy mắt hàng tỉ thông tin mà nó chuyển tải.