VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 189

Sáu tháng sau, Carl đã bình phục khỏi vụ ngộ độc và giờ đây đang thực

hiện chế độ dùng thuốc chống trầm cảm được kê riêng cho anh ta. Không ai
trong chúng tôi có thể nói rằng chúng tôi đã nhận thấy tí thay đổi đáng kể
nào. Có lẽ chỉ riêng việc nhìn thấy anh ta ổn định cũng đã là một thắng lợi
rồi. Anh ta không còn lau dọn phòng làm việc của những người khác mỗi
khi nghỉ ngơi, hoặc chạy đi chạy lại dọc hành lang nữa. Nhưng mặt khác,
anh ta vẫn mặc những chiếc quần jean xanh kệch cỡm, đi giày xấu điên và
dành cả giờ ăn trưa sau cánh cửa phòng đóng kín vẫn ăn một món ấy.

“Xin lỗi đã quấy rầy, Carl,” Amber nói. Vài người chúng tôi đã đến cùng

với cô ta, và giờ thì chúng tôi đang đứng sau cô ta ở cửa phòng Carl. Chúng
tôi đã bầu Amber là người phát ngôn của chúng tôi.

“Không sao mà,” anh ta nói. “Có chuyện gì vậy?”

Amber bước một bước vào trong phòng. Cô ta bấu lấy một cái lưng ghế

và ngập ngừng. Cô ta ngoảnh lại nhìn chúng tôi. Chúng tôi mới bảo, “Nói
đi. Nói đi!”

Cuối cùng cô ta bảo với Carl rằng Karen Woo đã thông báo với mọi

người rằng anh ta chính là kẻ khởi nguồn.

Carl lấy khăn ăn lau miệng. Anh ta nhún vai. “Khởi nguồn cái gì cơ?”

anh ta đáp lại.

Vào cái ngày Lynn Mason có lịch mổ, chị lù lù xuất hiện ở văn phòng.

Karen nhìn thấy chị đầu tiên. Karen bao giờ cũng là người đầu tiên biết

tất cả mọi chuyện. Chúng tôi trông đợi cô ta biết mọi chuyện đầu tiên, cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.