VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 187

“Anh là đồ... cực kỳ thô thiển,” cuối cùng cô ta nói, môi run bần bật,

“đúng lúc chồng tôi đang ốm thế này...”

“Ồ, thế thì biến mẹ cô đi cho tôi nhờ,” gã nói và quay ngoắt người đi,

xua cô ta bằng cả hai tay.

“... trong khi tất cả những gì tôi làm...” Cô ta cố gắng để không sụp

xuống. “... chỉ là giúp anh ấy. Tôi đã cố giúp anh ấy,” cô ta nói.

“Ê, tôi chỉ đang cố tìm hiểu,” gã nói, quay người lại và chỉ tay vào cô ta,

“tại sao cô lại ghét chúng tôi. Và tại sao chúng tôi lại ghét cô.”

Chúng tôi vào trong để nói lời tạm biệt lần cuối với Carl - tất cả mọi

người trừ Tom. Lynn Mason đến. Thật đáng ngạc nhiên. “Tôi không nghĩ
chị ưa bệnh viện,” Benny nói, ám chỉ nỗi ám ảnh của chị.

“Tôi không ưa chúng khi tôi là đối tượng được mổ xẻ,” Lynn đáp lại.

“Còn khi là người khác, tôi vẫn đến bệnh viện được chứ gì đâu.” Chị quay
sang người đàn ông nằm trên giường. “Carl, chuyện quái quỷ gì vậy? Chính
xác là chuyện quái quỷ gì chứ?”

Những lời chị nói nghe như trách móc nhưng giọng chị lại mang sắc thái

gặng hỏi nhẹ nhàng.

“Tôi đã làm hỏng bét,” Carl nói.

Anh ta có vẻ trở nên tỉnh táo hơn trước sự có mặt của chị. Đang là giai

đoạn nhạy cảm, trong bối cảnh cắt giảm biên chế đang xảy ra khắp xung
quanh chúng tôi, nhưng dường như công việc tạm thời được gác qua một
bên, và trong mười phút ở đó chúng tôi lại là một nhóm hoạt động tử tế đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.