VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 185

chúng tôi nhìn Carl tiếp nhận cái tin rằng Janine không đi cùng chúng tôi,
và cố gắng không òa khóc.

“Carl, anh có muốn chúng tôi lại đến nữa không?” Genevieve dịu dàng

hỏi. Khi cô ghé sát xuống anh ta, tóc cô tuột ra khỏi vành tai và một lọn tóc
buông xuống nên cô lại vén nó lên ra sau tai với vẻ duyên dáng hoàn toàn
tự nhiên mà cô sở hữu khi hằng ngày phải xoay xở với mái tóc kỳ dị của
mình. “Carl,” cô nói, “chúng tôi có nên quay lại không?”

“Tôi chỉ muốn nói với chị ấy một điều,” Carl nói, và cắn môi trên của

mình.

“Anh có muốn tôi nói lại với chị ấy không?” cô hỏi.

“Tôi muốn hát cho chị ấy nghe một bài.”

“Anh muốn hát cho chị ấy nghe một bài à?” Genevieve nói.

Ra đến ngoài hành lang chúng tôi thông báo cho bác sĩ của Carl rằng anh

ta đã nói và làm một số điều kỳ quặc suốt mấy tuần liền. “Tôi không nghi
ngờ,” tay bác sĩ nói. “Anh ta dùng các loại thuốc đó một cách vô tội vạ với
liều lượng cao không thể nào tin nổi.” Ông ta quay lại để trấn an Marilynn
rằng họ sẽ khử hết độc cho Carl, và rằng ông ta không thấy có tổn thương
vĩnh viễn nào. Sau khi Carl đã được giải độc, họ sẽ cho anh ta dùng đúng
thuốc, đúng liều lượng, và anh ta sẽ quay trở lại với bản ngã tốt đẹp hơn
của mình.

Chúng tôi nghĩ nói thế chẳng khác gì nói Carl sẽ lại chơi được đàn piano.

Vấn đề là anh ta đã bao giờ có bản ngã tốt đẹp hơn không chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.