VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 186

Marilynn, cũng mặc áo bờ lu và đeo thẻ bác sĩ - cô ta là một phụ nữ

quyến rũ với mái tóc vàng cắt ngắn - cảm ơn tay bác sĩ bằng tên riêng. Ông
ta mỉm cười và bóp nhẹ vai cô ta.

Khi ông ta đã đi khỏi, Marilynn quay sang Tom Mota và nói, “Cảm ơn vì

sự giúp đỡ của anh.”

“Tôi sẽ không xin lỗi vì đã không giúp sớm hơn đâu,” gã nói. “Và tôi

cũng sẽ không xin lỗi vì đã quát cô qua điện thoại.” Trông gã như một đứa
trẻ con khi nói câu đó và gã nhất định không chịu nhìn thẳng vào mắt cô ta
khi nói chuyện với cô ta. “Tôi không thể xin lỗi về chuyện mà tôi không hề
cảm thấy ân hận.”

“Tôi đâu có yêu cầu anh xin lỗi,” Marilynn nói, cô ta đủ cao để nhìn

xuống gã. “Tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi mà.” Cô ta bắt đầu bước đi.

“Cô có phiền không nếu tôi hỏi một câu?” Tom nói. Cô ta quay lại. Tom

bước về phía cô ta và tiến, theo chúng tôi nghĩ, lại gần, nghênh cái đầu cạo
trọc của gã lên giống như gã vẫn thường làm mỗi khi ức chế. Gã đang mặc
một chiếc áo choàng dài màu nâu nhạt, thứ mà chắc hẳn gã đã tưởng sẽ làm
cho gã trông cao hơn. Cái đai lưng để lỏng đang treo lủng lẳng. “Chỉ là vì
tò mò thôi,” gã nói, và gã nở cái điệu cười khẩy kinh khủng đó. Thật là sởn
cả gai ốc với cái kiểu gã nhất định chỉ nhìn chằm chằm vào cổ cô ta. “Tại
sao lại có chuyện anh ấy thấy cần phải tự nhồi thuốc cho mình đến chết?
Cô có câu trả lời cho điều đó, với tư cách là một bác sĩ không? Một người
làm gì mà khiến cho người kia đến nước tự đầu độc mình thế hả?”
Marilynn choáng váng không nói được gì. “Chỉ là tò mò vớ vẩn thôi,” gã
vừa nói, vừa nhún vai. Cuối cùng gã nhìn vào mắt cô ta.

Chúng tôi không thể nào tin nổi gã lại vô duyên đến thế. Gã đã đốn đời

đến thế là cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.