VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 183

“Tôi chỉ cần biết,” cô ta nói, “là anh có nghĩ rằng anh ấy có thể tự tỉnh lại

được không, hay tôi cần phải cho người đến.”

“Kiểu như để khống chế cậu ấy à?”

“Anh ấy không về nhà hai ngày nay rồi,” cô ta bảo gã. “Tôi gọi mãi, gọi

mãi. Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì nữa.”

“Cậu ấy không cần được khống chế,” Tom nói. “Cậu ấy cần một người

đỡ cậu ấy lên thôi.”

Tom đi xuống phòng làm việc của Carl và hỏi xem liệu anh ta có phiền

đi cùng gã sang bệnh viện bên cạnh không. Và khi Carl không nói gì, Tom
đỡ anh ta đứng lên rồi dìu anh ta đi.

Anh ta được chẩn đoán là bị ngộ độc. Khi chúng tôi đến thăm, môi anh ta

đang nứt toác và da anh ta đỏ bấy lên. Lần gần đây nhất trước đó tất cả
chúng tôi tụ tập cùng nhau trong một bệnh viện là để thăm Brizz. “Hy vọng
cậu không có kết cục giống lão ấy, Carl,” Jim Jackers nói.

“Jim,” Marcia nói. “Nếu anh định nói những câu đùa vô duyên, ít nhất

cũng nghĩ câu nào buồn cười một tí.” Cô ta quay sang Carl. “Đừng để ý đến
thằng ngốc ấy,” cô ta bảo với anh ta. “Anh cảm thấy thế nào rồi?” Carl có
mấy cái gối trắng kê phía sau còn người thì nối với một dây truyền tĩnh
mạch.

“Mọi thứ đều trông như gấp đôi,” anh ta trả lời, “và màu đỏ.”

Chúng tôi thấy việc đáp lại câu đó thực là khó khăn. Mọi thứ đều trông

như gấp đôi và có màu đỏ ấy à? Ồ, không sao, sẽ hết mà, Carl. Đó chỉ là
một tác dụng phụ tạm thời của tổn thương não vĩnh viễn thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.