VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 181

chỗ Joe Pope, thế là gã lại đứng lên, nhưng trước khi gã kịp làm tới ngưỡng
cửa phòng mình thì điện thoại đổ chuông.

“Mẹ khỉ,” gã nói với Marilynn, “cả đời tôi chưa bao giờ được một bác sĩ

nào gọi lại nhanh đến thế cả.”

“Tôi lo cho Carl,” cô ta giải thích.

“Vậy nếu như tôi chỉ là một bệnh nhân thông thường,” Tom băn khoăn

thành tiếng, “cô sẽ để tôi phải chờ bao lâu?”

“Làm ơn cho tôi biết có chuyện gì vậy,” cô ta nói.

Gã giải thích tất cả những gì gã biết - cái hôm gã vào phòng làm việc của

Carl cùng cuốn sách, lời thú nhận của Carl rằng anh ta đang uống thuốc của
Janine, cái lọ đựng thuốc cho ba tháng, tất tần tật. Gã kể với cô ta rằng
Hank đã bắt gặp anh ta đang lau chùi cái ghế, rằng anh ta đã che mắt mình
bằng một tập giấy ghi chép trong các cuộc họp, rằng anh ta đã chạy cả gần
chục vòng quanh tầng sáu mươi, và một lần mới đây thôi, gã bắt gặp Carl ở
bàn làm việc của anh ta với vẻ mặt trầm ngâm, gần như nhà khoa học, đang
đăm đăm nhìn một bàn tay của mình, chậm rãi lật qua lật lại và đăm đăm
nhìn bàn tay như thể nó là một thứ quý hiếm hoặc một vật xa lạ. Sau đó
Tom nói, “Anh ấy đang nằm trên sàn phòng làm việc của mình, anh ấy đã
bịt kín tất cả cửa sổ bằng giấy xi măng rồi. Tôi nghĩ anh ấy cần được chăm
sóc y tế.”

Chắc chắn là Marilynn bác sĩ nhất ở chỗ cô ta ngay lập tức tra tấn gã

bằng những điều cụ thể mà không bỏ phí chút thời gian nào. Loại thuốc đó
là gì? Anh ta đã uống nó được bao lâu rồi? Tom không có quá nhiều câu trả
lời. Những câu hỏi mà gã không ưa nhất đến sau cùng, liên hồi kỳ trận, nên
gã không có cơ hội để trả lời chúng - chúng nghe có vẻ là những câu hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.