VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 180

ba nữa chứ, một điều nhớp nháp và khó chịu: một nỗi căm hận quen thuộc,
dai dẳng, không thể nuốt trôi. Carl đã kể với Tom rằng anh ta không muốn
vợ mình biết rằng anh ta bị trầm cảm và anh ta không muốn cô ta biết rằng
cô ta đã đúng. Tom cũng đã từng có một người vợ lúc nào cũng đúng, và vì
thế gã có thể hiểu khát khao của Carl được tước khỏi người yêu quý anh ta
nhất cái quyền chính đáng biết là mình đúng. Tom đang đứng bên ngoài
phòng làm việc của Carl đăm đăm nhìn vào những ô cửa sổ bịt kín thì một
tiếng hét từ bên trong vọng ra.

Đó thực sự là một tiếng gầm đau đớn bùng lên thành tiếng nấc nghẹn.

Giá kể không phải đang là giờ ăn trưa của một ngày chậm rề rề, thì âm
thanh khủng khiếp đó đã khiến mọi người đổ hết ra hành lang.

Tom cứ đinh ninh là phòng làm việc của Carl không có ai. Từ chỗ đang

đứng, gã không nhìn thấy ai ở trong. “Carl?” gã vừa nói vừa bước vào
trong.

Carl đang nằm sõng sượt trên mặt thảm cứng quèo sau bàn làm việc, túm

lấy tóc của mình. Hai nắm tay đầy tóc, gần như bứt chúng khỏi da đầu, và
thậm chí trong ánh sáng lờ mờ, Tom vẫn nhận ra khuôn mặt của anh chàng
kia đang méo mó và đỏ bừng như thế nào. Tom đến gần mà Carl vẫn không
hề mở mắt ra.

Tom quay về phòng làm việc của gã, nhấc điện thoại lên, và trước khi áp

nó lên tai, trong khi tiếng tín hiệu đường dây o o trong không khí, gã lắc
đầu và lầm bầm, “Mẹ kiếp.”

Gã nhắn lại tên và số điện thoại của mình cho vợ Carl, cô ta làm việc ở

khoa ung thư của bệnh viện Northwestern Memorial ngay bên cạnh. Sau đó
gã nhớ ra là trước khi bị phân tâm bởi Carl, gã đang mang công việc xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.