VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 182

chỉ để hỏi và mang tính buộc tội hơn. “Anh biết chuyện này bao lâu rồi?
Tại sao anh không nói sớm hơn chứ?”

“Cô muốn biết tại sao tôi không nói cho cô biết sớm hơn à?” gã nói. “Bởi

vì tôi căm ghét vợ tôi, đó là lý do tại sao đấy.”

Marilynn ngỡ ngàng; gã có thể dám chắc điều đó ngay cả qua điện thoại.

“Vì anh căm ghét vợ anh à?” cô ta nói. “Trả lời cái kiểu gì vậy?”

Tom, lúc nào cũng là một nhà logic học, đáp lại, “Bởi vì cô ta là đồ chó

cái khốn kiếp - và nếu cô mà là một bác sĩ nam, tôi thậm chí còn gọi cô ta
thậm tệ hơn nữa kìa.”

Có thể hiểu là Marilynn không biết phải phản ứng lại như thế nào trước

câu trả lời đó, vì sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.

“Nghe này,” cuối cùng Tom lên tiếng, “tôi không tự hào về điều đó,

nhưng khi anh ấy nói anh ấy làm chuyện này mà không cho cô biết bởi vì
anh ấy ghét mỗi khi cô đúng, tôi thấy thông cảm, bởi vì đồ chó cái là con
vợ cũ của tôi cũng là một kẻ lúc nào cũng đúng, phải nói phần lớn thời gian
là như thế mới chó má chứ - trừ việc cô ta đưa LŨ TRẺ tới cái thành phố
PHOENIX chó chết đó và gọi một thằng PHI CÔNG CHÓ CHẾT CHO
CÁI HÃNG UNITED CHÓ CHẾT ẤY LÀ BỐ BOB, CỨ NHƯ THỂ
CHÚNG CÓ HAI BỐ VẬY, TRONG KHI TÔI LÀ ÔNG BỐ CHÓ CHẾT
DUY NHẤT CỦA CHÚNG! ĐÓ LÀ LÝ DO TẠI SAO ĐẤY! CỨ ĐI MÀ
KIỆN TÔI ĐI!”

Gã gác máy. Gã trấn tĩnh lại. Cô ta gọi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.