VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 191

dẹp phòng. “Tôi hoàn toàn không biết tại sao,” anh ta nói. “Tôi cứ đinh
ninh lẽ ra chị đang ở trong phòng mổ chứ.”

Benny cũng đã trông thấy chị. Một số góc nhất định của không gian văn

phòng đã bị bỏ không một thời gian, những chỗ làm việc bị bỏ lại của
những kẻ đã đi tàu suốt kiểu Tây Ban Nha dọc hành lang. Benny tìm thấy
Lynn ở một chiếc bàn tại một trong những chỗ vắng vẻ hơn trong số các
ngăn làm việc trước kia từng được sử dụng của chúng tôi.

“Mọi người biết cái chỗ,” anh ta hỏi chúng tôi, “trên tầng năm mươi chín

chứ?”

Chúng tôi biết nằm lòng là khác: tất cả những vách ngăn đều trơ trọi,

không có tiếng radio đang bật, những máy in đã ngắt mạng, và hy vọng duy
nhất về sự hồi sinh của công ty là thực tế rằng chưa có ai tắt nốt những
bóng điện trên đầu - cả chúng tôi cũng trở thành những nạn nhân của thời
đại dot-com. Không ai trong chúng tôi thích dưới đó cả; nó gợi nhớ quá
trần trụi về thời đại mà chúng tôi đang sống. Nhưng nếu bạn cần nơi nào đó
mà bạn có thể nghe thấy chính mình đang suy nghĩ và ít có khả năng bị
quấy rầy, chẳng còn chỗ nào tốt hơn là cái khu vực bỏ hoang đó của tầng
năm mươi chín.

“Chị ấy ngồi trên mặt của một trong những chiếc bàn trong ngăn đó,”

Benny nói, “hai chân buông thõng xuống. Thật buồn cười khi nhìn thấy chị
ấy như thế. Chị ấy làm gì mà lại đi ngồi trong một cái ngăn chứ? Tôi ngạc
nhiên khi nhìn thấy người ở trong đó đến nỗi suýt nữa thì tôi giật bắn mình.
Nhưng sau nhìn kỹ lại thì hóa ra lại là chị ấy? Lạ lùng hết sức. Lẽ ra tôi đã
phải nói gì đó, nhưng trời ạ, chị ấy hoàn toàn đờ đẫn. Chị ấy như đang phê
lòi
. Chắc chắn chị ấy phải nghe thấy tôi, nhưng chị ấy không ngẩng đầu
lên. Vì vậy mọi người biết tôi làm gì rồi đấy. Tôi tếch ngay một mạch ra
khỏi chỗ đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.