VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 193

“Tôi không nghĩ là cả đời mình từng bao giờ có một cuộc trao đổi gượng

gạo hơn thế,” Marcia nói với chúng tôi. Chúng tôi đang nói về những màn
chạm trán này trong phòng làm việc của Marcia. “Chị ấy làm gì mà cứ
đứng dựa vào tường như thế nhỉ?”

“Có lẽ tất cả những chuyện này xảy ra hôm qua,” một người dè dặt.

Điều này thực ra cũng là có cơ sở chứ không hẳn là vô lý hoàn toàn. Có

những ngày, thời gian ở đây trôi đi quá chậm chạp, có những ngày lại quá
nhanh, đến nỗi mà những chuyện xảy ra trong buổi sáng có cảm giác như
đã cách đây hàng niên kỷ trong khi những chuyện diễn ra cả sáu tháng
trước đó vẫn còn tươi nguyên trong tâm trí chúng tôi như thể mới trải qua
chưa được một tiếng đồng hồ. Nên việc có những lúc chúng tôi nhầm lẫn
về thời gian cũng là hoàn toàn tự nhiên.

“Không, mới sáng nay thôi mà,” Karen cam đoan với chúng tôi. “Tin tôi

đi. Tôi nhìn thấy chị mà. Lynn đang ở công ty.”

“Có thể điều đã xảy ra,” Amber gợi ý, “là chị ấy ghé qua văn phòng để

giải quyết nốt công việc phút chót nào đó, và sau đó chị ấy đi bộ qua bên
bệnh viện. Vì thế chị ấy không thể đang ở công ty được. Chị ấy chỉ tiện
đường ghé vào thôi.”

“Dọn dẹp phòng làm việc?” Larry nói. “Đứng trong Phòng Michigan cả

nửa tiếng đồng hồ? Thế mà là công việc phút chót à?”

“Biết đâu.”

“Hoặc biết đâu,” Larry nói, “chưa bao giờ có ca mổ nào hết.”

“Ý anh là sao, chưa bao giờ có ca mổ nào hết? Tất nhiên là có mổ chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.