VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 208

Jim Jackers dành tiếng đồng hồ ăn trưa của anh ta ở phòng đợi của khoa

ung thư tại bệnh viện Rush-Presbyterian giữa những người đang ốm rất
nặng. Cũng có mặt tại đó còn có một số người thân rất khỏe mạnh, hoặc là
đang khoanh tay nhìn xa xăm, hoặc là đang đi lấy nước cho những người
thân yêu của mình. Jim chờ đợi và chờ đợi vị bác sĩ mà bố anh ta đã liên hệ
hộ. Bố Jim bán thiết bị y tế, và khi Jim kể cho ông nghe về dự án mới đây
của anh ta, ông bố đã liên hệ với một bác sĩ chuyên khoa ung thư thay cho
con trai và bảo Jim là vị bác sĩ rất sẵn lòng nói chuyện với anh ta. Jim
muốn nói chuyện với vị bác sĩ với hy vọng thu thập được sự hiểu biết cần
thiết để đưa ra được ý tưởng thuyết phục cho vụ gây quỹ, nhưng tại đúng
thời điểm đó vị bác sĩ dường như đang quá bận để có thể tranh thủ chút thời
gian nào, thế là Jim đành cảm ơn cô y tá và quay trở lại văn phòng.

Anh ta đang đi thang máy lên tầng sáu mươi, nơi bố trí ngăn làm việc

của anh ta, thì đến tầng năm mươi chín thang máy bỗng dừng lại và Lynn
bước vào. Họ chào nhau và nói chuyện vài câu về chiếc áo của Jim, mà
Lynn bảo là chị thích. Jim xoay người lại khoe với chị hình vẽ yêu thích
của anh ta, một vũ công hula được thêu sau lưng. Quy định ăn mặc của bất
kỳ bộ phận sáng tạo nào cũng là vô cùng thoải mái; họ có thể bảo lưu
quyền lấy đi công việc của chúng tôi, nhưng không bao giờ lấy được những
chiếc áo Hawaii, những chiếc áo khoác bò, cả những đôi tông nữa. Lynn
bảo rằng chị thích cái hình vũ công hula, thứ mà Jimmy có thể làm nhún
nhảy hết tiến lại lùi bằng cách nhúc nhích vai anh ta lên xuống. Anh ta
quay người lại một lần nữa và biểu diễn.

“Tôi từng là một cô gái hula đấy,” Lynn nói. “Hồi đại học.”

Jim quay lại nhìn chị. “Thật sao?” anh ta nói.

Lynn mỉm cười với anh ta và lắc đầu. “Đùa đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.