VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 286

những bề mặt xám xịt của nó - trên thực tế thì vẫn còn đang im lìm vào giờ
này - có chút gì giống với buổi picnic nhộn nhịp đầy màu sắc của Seurat.
Nhưng ngắm nhìn bầu trời mở ra từ cửa sổ phòng mình, cảnh tượng thật
huy hoàng, nhất là sau tất cả những công việc mà chị vừa hoàn thành, và
một sự hiển linh nhỏ chợt ùa tới. Tất cả chúng ta đều nhầm to hết. Giờ làm
việc bình thường phải là từ chín giờ tối đến năm giờ sáng, để cho chúng ta
được mặt trời chào đón khi hoàn thành công việc. Tất cả những gì tuyệt
vọng và chán chường đêm hôm trước đã bốc hơi, và tất cả những gì người
ta vẫn nói về quyền năng biến hóa của ánh sáng ban ngày đã trở thành hiện
thực đối với chị. Chị đã mạnh mẽ trở lại, đứng vững vàng trở lại. Chị đã
làm mọi việc tốt nhất như những gì chị có thể tưởng tượng được, và cho dù
trí tưởng tượng của chị có nghèo nàn, cho dù nó thiếu hụt một cách căn bản
dẫn đến hậu quả mặc nhiên là phải làm việc vất vả hơn, làm việc nhiều hơn,
cuộc đời chị vỡ mộng theo giấc mơ Mỹ - dù thế nào đi chăng nữa, chẳng
phải đó vẫn là quá trình mưu cầu hạnh phúc đó sao? Quá trình mưu cầu
hạnh phúc của chị. Và không ai, kể cả Martin, không một ai, có thể lấy điều
đó khỏi chị. Nó chỉ có thể bị lấy đi bởi cái chết. Và bởi vì những cơ hội làm
ăn mới này, chị e rằng cái chết cũng sẽ phải chờ.

Chị nhấc điện thoại lên. Chị chỉ muốn cho anh biết rằng đêm qua chị hơi

điên rồ một chút - ai biết được tại sao. Nhưng cùng với ánh sáng ban mai,
lý trí của chị đã quay trở lại, và rốt cuộc chị không cần anh đưa chị tới bệnh
viện nữa.

“Em đang nói cái gì vậy?” anh nói. “Anh đang sắp sửa ra khỏi nhà để đi

đón em.”

“Thôi,” chị nói. “Chuyện đó không cần thiết.”

“Lynn,” anh nói, “anh đến đón em đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.