VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 285

trơn tru, hồi phục. Không còn chạy lảo đảo, lắc lư như một viên bi trong trò
pinball. Suốt ngần ấy tiếng đồng hồ đã ở lại phía sau chị, và chỉ đến lúc này
chị mới nhận ra nó: lúc mười hai giờ bốn mươi tám phút sáng được bảo bọc
trong chiếc Saab và đang đi về phía Bắc với tốc độ hợp lý, chị biết chính
xác đó là đâu, cái nơi đúng đắn đã lảng tránh chị suốt, và lẽ ra chị nên làm
gì trong suốt thời gian đó. Một loạt những biến cố của buổi tối đã làm chị
mụ mị, che khuất đi điểm đến đúng đắn của chị, và chỉ trong vòng mười
lăm phút chị đã tới nơi. Chị đi vào trong tòa nhà và chào người đàn ông
trông coi nó vào buổi tối. Anh ta biết tên chị. “Thật ngạc nhiên khi thấy chị
ở đây lúc khuya khoắt như thế này!” anh ta nói, và nghe những lời đó chị
biết ngay rằng sai lầm lớn nhất của mình là đã rời khỏi đây lúc đầu. Đó là
việc trèo lên chiếc taxi đó và đi về nhà. Chị đi thang máy lên tầng sáu mươi
và bước đến phòng làm việc của mình. Liệu đã có ai ngoài chị nhận ra tầm
quan trọng sống còn đối với tương lai của công ty trong hai hồ sơ dự thầu
mới chưa nhỉ? Đã thế lại còn chưa vạch ra chiến lược cho chúng nữa chứ!
Họ còn hai tuần nữa là phải trình bày rồi. Thật điên mới nghĩ là chị còn có
lúc nào rảnh rỗi. Chị ngồi xuống bàn làm việc của mình. Đây là một nơi dễ
chịu để đến, ngay tại đây, suy nghĩ, Có những việc gì phải làm nhỉ? Mình
phải làm việc gì đầu tiên? Thật bất ngờ là chị cảm thấy tràn trề sinh lực đến
thế, sau suốt mấy tháng vừa rồi ngày nào cũng mệt nhoài. Chẳng khác gì
thức dậy sau một đêm nghỉ ngơi thật dài, giờ chị đã sẵn sàng để khởi động
buổi sáng. Chị với tay về phía con chuột, phá vỡ trình bảo vệ màn hình.
Đồng hồ cho thấy bây giờ mới hơn một giờ. Chỉ là một buổi sáng rất sớm,
thế thôi. Chị làm việc đến sáu giờ.

Chị thấy kiệt sức. Chị đứng lên khỏi ghế và bước đến cửa sổ. Đúng lúc

này mặt trời đang mọc, cả thành phố đang lấm chấm bừng tỉnh trở lại, lần
lượt từng điểm tối tăm chuyển thành ánh sáng, làm sáng bừng những tòa
nhà rồi đến đường phố và những con đường cao tốc xa xa. Kiểu lấm chấm
này làm chị nhớ đến bức tranh Seurat khổng lồ trong Viện Mỹ thuật, bức
mà Martin thích. Không phải là Chicago, với vẻ quyến rũ thô cứng cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.